Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Uy hiếp.

Phiên bản Dịch · 1084 chữ

Trợ lý Lý định vào báo cáo công việc, vừa mở cửa ra liền thấy bầu không khí ngột ngạt trong phòng làm việc thì nhanh lẹ đóng cửa rời đi.

Thật đáng sợ mà, khuôn mặt lạnh lùng và hung tợn thường ngày của y cũng không khủng khiếp đến thế.

Dạ Đình Sâm đứng trầm lặng hai giây trước hai người họ, sau khi ổn định lại cảm xúc, trên mặt lộ vẻ lạnh nhạt nói, "Có thể đi ngay bây giờ."

Trong câu ấy, hiển nhiên chỉ nói với Nghiêm Thanh Minh.

"Như vậy rất không làm được nha." Nghiêm Thanh Minh ngẩng đầu cười nhạo y, "Thứ gì là của tôi, thì tôi phải mang đi."

Ánh mắt hắn cũng sắc bén và lạnh lùng không kém gì Dạ Đình Sâm, "Hơn nữa, hành vi của anh rất tệ, sao không nghe nghe ý kiến của người khác."

Hai người đối mắt nhau, bầu không khí xung họ cũng chuyển động mạnh hơn.

Thanh Nhược ôm bé Cảnh Vận, ở trong lòng có chút bồn chồn, dù sao thì đây cũng là địa bàn của Dạ Đình Sâm, nên Nghiêm Thanh Minh không hề được lợi thế.

Hai người đàn ông nhìn nhau một lúc lâu, không nói gì mà lại trông như hơn cả ngàn câu nói, y chợt động đậy đi tới phía sau bàn làm việc và ngồi xuống, y vừa cầm lấy bút vùi đầu viết nhanh, vừa nói không rõ ràng, "Studio giải trí SET của anh như thế nào rồi?"

Nghiêm Thanh Minh chuyển động con ngươi, ngồi thẳng người, không rõ cảm xúc, "Đã phiền Dạ tổng quan tâm rồi, tiền đồ của nó rất tốt."

"Không bằng, tôi đầu tư vào đó?" Giọng nói của y như đang cười, hai người cũng trò chuyện rất bình tĩnh như thể đang bàn chuyện hợp tác.

"Không cần Dạ tổng phải nhọc lòng lo lắng, tài chính ở đó rất tốt, một mình tôi cũng có thể chống đỡ nổi." Nghiêm Thanh Minh hơi nheo hai mắt lại, bên môi lại nụ cười càng lớn.

Hắn càng cười thì ánh mắt lại càng trở nên sắc bén và lạnh lùng hơn.

"Thật không?" Dạ Đình Sâm dừng bút, rồi ký tên mình lên văn kiện, "Dạ thị của tôi tiền nhiều không có chỗ dùng, có mua thêm một cái studio cũng không thành vấn đề."

Nét bút cuối cùng chấm dứt, nhìn lại tờ văn kiện lại giống như bị rạch qua.

Nghiêm Thanh Minh thu lại ý cười, mắt chợt lạnh đi và nhìn chằm chằm y.

Ấy vậy mà Dạ Đình Sâm lại thong thả ngẩng đầu, mang theo vẻ mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào hắn.

Văn phòng trở nên cực kỳ yên tĩnh, Thanh Nhược ngồi ở một bên không nói lời nào, đang dỗ dành bé Cảnh Vận đang run bám ở trong lòng cô.

Con nít đối với chuyện người lớn không hiểu gì hết, nhưng chúng vẫn mẫn cảm phát hiện ra bầu không khí không tốt.

"Tôi sẽ ở lại." Thanh Nhược đột nhiên mở miệng, sắc mặt tái nhợt mà nhìn chằm chằm vào y, "Anh thật sự quá đáng ghét, tôi sẽ ở lại."

Thật đáng ghét khi tùy ý đùa nghịch với tâm huyết của người khác, thật đáng ghét vì có trái tim máu lạnh, không có tình cảm, trái tim cứng như đá.

Trong mắt của Thanh Nhược đều cho thấy sự bài xích với y, y nhìn gắt gao thẳng vào cô với nụ cười khát máu bên môi.

Nụ cười tàn nhẫn, nụ cười vô tình, nhưng chẳng có nụ cười nào trong mắt y.

Thanh Nhược nhắm mắt lại, cúi đầu nhìn Cảnh Vận.

Trước khi cô nói chuyện, Cảnh Vận ở trong lòng cô đã nhỏ giọng van xin, "Ma Mi, con muốn ở với mẹ."

Giọng đứa bé run run, trông hết sức đáng thương.

Nghiêm Thanh Minh đã thu liễm (*) lại ý cười trên mặt, ánh mắt không hề mang theo tình cảm.

(*)thu bớt lại nhưng không mất hoàn toàn.

Hắn nắm chặt hai tay rồi thả ra, khóe miệng mỉm cười nhìn về phía Thanh Nhược, "Chúc mừng em đã bước vào vòng thi thứ ba, vòng 50 đến 25, vòng này sẽ được bắt đầu vào mười giờ sáng ngày kia."

Thanh Nhược ngạc nhiên, con ngươi hiện lên chút vui mừng, "Tốt quá rồi!"

Niềm vui của tin tốt làm vơi đi trái tim triễu nặng của cô về Dạ Đình Sâm, thế là cô không khỏi không nhìn Nghiêm Thanh Minh dịu dàng hơn, "Cảm ơn anh."

Có nhiều chuyện chỉ dùng một câu nói cảm ơn cũng thấy có chút quá đơn giản.

Nghiêm Thanh Minh nhướng mày, đôi mắt đào hoa ấy sáng ngời nhìn cô, "Việc nhỏ mà."

Hắn vẫn luôn nói như thế, việc nhỏ mà, không đáng ngại, luôn đem việc mình bỏ công sức ra để nói nó chẳng quan trọng gì.

Thanh Nhược mím nhẹ môi, gật đầu nói: "Nhưng đối với tôi, những điều đó không phải việc nhỏ."

Hai người nhìn thẳng vào nhau, bầu không khí xung quanh vì thế mà trở nên chặt chẽ hơn, khiến người khác dù muốn cũng không thể chen vào.

Dạ Đình Sâm ở một bên siết chặt cây bút làm cho mu bàn tay nổi lên gân xanh.

Nghiêm Thanh Minh liếc mắt nhìn Dạ Đình Sâm một cái, rồi cười đứng lên, "Vậy anh về trước, nếu có chuyện gì thì có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào."

Lời của hắn nói rất thân mật, Thanh Nhược gật đầu liên tục, không cảm thấy bị cắt ngang hay phản cảm chút nào. Cho tới khi bóng dáng của Nghiêm Thanh Minh biến mất sau cánh cửa, Thanh Nhược mới thu hồi tầm mắt.

Dạ Đình Sâm ném cây bút lên bàn một tiếng "bốp", cô quay đầu lại nhưng không nhìn y mà chỉ cúi đầu và vuốt nhẹ mái tóc vàng của Cảnh Vận.

Dạ Đình Sâm dùng đôi mắt đen ngòm nhìn cô, lạnh giọng nói, "Ba của cô bé là ai?"

Biết rõ mình sẽ không nhận được câu trả lời nhưng y vẫn không nhịn được mà nóng giận khi nhìn thấy thế, cho nên y thề không nhận được đáp án sẽ không bỏ qua.

Editor: Alissa

Cập nhật sớm tại dembuonvn

Bạn đang đọc Tổng Tài Sủng Vợ, Xin Tiết Chế! của Trì Bắc Ấm

Truyện Tổng Tài Sủng Vợ, Xin Tiết Chế! tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Đôraêmon
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.