Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị "ốc đồng cô nương" cướp mất zin tay rồi...

Phiên bản Dịch · 755 chữ

6.

Thời điểm Tiểu Ngư Dân mở to mắt, phát hiện chính mình lại một lần nữa nằm trong ngực Giang Trạch.

Vì cái gì? Vì cái gì ta lại lăn xuống sàn ngủ? Chẳng lẽ buổi tối ta bị mộng du?

Trong lúc Tiểu Ngư Dân còn đang tính toán trong lòng, hắn lại phát hiện chính mình bị Giang Trạch ôm chặt trong ngực.

Cánh tay Giang Trạch thô to gắt gao ôm lấy eo nhỏ của Tiểu Ngư Dân, hai người dán sát vào nhau.

Sau đó, Tiểu Ngư Dân phát hiện, có một đồ vật bắt đầu đỉnh đỉnh vào đùi mình, hơn nữa đồ vật kia còn cứng rắn, nóng hầm hập.

Là nam nhân, đương nhiên biết đây là thời gian "dựng lều" buổi sáng.

Nhưng là, bị "lều trại" của người khác đỉnh, Tiểu Ngư Dân cảm giác vô cùng xấu hổ. Hắn vừa định dịch người một chút, tay lại không cẩn thận đụng phải "Lều trại nhỏ" của Giang Trạch.

Giang Trạch chậm rãi mở mắt, khóe miệng mang theo ý cười: "Như thế nào? Mơ ước thân thể của ta?"

Tiểu Ngư Dân tay như bị kim đâm giật về: "Ai... Ai thèm mơ ước thân thể của ngươi? Ngạnh ngạnh, cộm tay thì có"

Giang Trạch lôi kéo cánh tay nho nhỏ của Tiểu Ngư Dân xuống dưới: "Cộm tay? Chi bằng ngươi làm cho nó không còn cộm tay nữa?"

Tiểu Ngư Dân liều mạng giãy dụa, cuối cùng đành đầu hàng trước sức lực của đối phương, động động tay, trợ giúp đối phương giải quyết một chút vấn đề "lều trại".

Oa oa oa... Tay của ta ô uế rồi...

Tiểu Ngư Dân nhìn tay dính đầy chất lỏng khả nghi màu trắng, khóc không ra nước mắt.

Ta chỉ là một người đánh cá vô tội, mỗi ngày chỉ đánh cá đánh cá.

Vì cái gì trời cao lại giáng xuống một nỗi thống khổ mà độ tuổi này của ta không thể chịu đựng được??

7.

Thời điểm Giang Trạch đưa bát cháo cá đã nấu xong lên bàn, Tiểu Ngư Dân vẫn nhìn chằm chằm tay mình, mặt đầy ưu sầu.

Giang Trạch: "Vừa rồi không phải đã lau khô cho ngươi sao?"

Tiểu Ngư Dân: "Không, tay của ta đã ô uế rồi, rửa cũng không sạch"

Ngữ khí u oán kia, y hệt như một thiếu nữ bị cường bạo.

Giang Trạch: "Có cái gì mà oán, cùng lắm thì lão tử cũng dùng tay giúp ngươi"

Tiểu Ngư Dân đầu lắc như trống bỏi: “Không cần, không cần.”

Để cái móng vuốt kia giúp, dưa chuột của mình chẳng phải bị niết chết sao?

Cháo cá tươi ngon, làm Tiểu Ngư Dân tạm thời quên chuyện bi thảm trước đó.

8.

Buổi chiều, Tiểu Ngư Dân cùng Tiểu Thị Vệ bị người của Tiểu Vương Tử vây kín.

Tiểu Vương tử vì sao lại tặng đồ cho ta? Tiểu Ngư Dân cảm thấy rất kỳ quái.

Lấy về nhà, mở gói giấy tinh xảo kia ra, bên trong là ba cái bình nhỏ, mặt trên viết: "Thuốc chuyên dụng khi đau mông"

Trị đau mông? Chẳng lẽ là thuốc trị thương tốt nhất?

Ngày hôm sau, Tiểu Ngư Dân đi tìm tiểu thị vệ đi chơi.

Tiểu Thị Vệ đặc biệt vui vẻ: "Thuốc Vương tử điện hạ đưa tới thật quá thần kì, ta dùng một chút mông đã không đau chút nào"

Tiểu Ngư Dân càng thêm tin tưởng vững chắc, ba cái bình nhỏ kia đối với miệng vết thương có kỳ hiệu.

Buổi tối về nhà, Tiểu Ngư Dân không cẩn thận té ngã một cái, mông và đùi đều nóng rát.

Vừa lúc, thuốc tiểu vương tử đưa tới hữu dụng, Tiểu Ngư Dân mua vui trong cái khổ nghĩ.

Lúc Giang Trạch bưng cơm vào nhà, thấy Tiểu Ngư Dân cầm "thuốc trị thương" tự bôi lên đùi, phụt một cái cười ra tiếng.

Tiểu Ngư Dân thực nghi hoặc: “Ngươi cười cái gì?”

Giang Trạch: “Cái này là đắp ở trong, không phải dược trị ngoại thương?”

Tiểu Ngư Phu: “thuốc uống?”

Nói vậy phải cho vào miệng sao?

Giang Trạch lập tức ngăn cản. Hắn thực buồn rầu nghĩ, có phải hắn nên giúp Tiểu Ngư Dân sử dụng thuốc này chính xác một lần?

Tác giả có lời muốn nói:

Ngồi thẳng lên ~~~ Chuẩn bị ghế, hạt dưa, trò hay sắp mở màn rồi ~~~

Bạn đang đọc Trả ta Ốc đồng cô nương của Khương Nan Cật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Baocucthu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.