Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hỗn Độn Chung tái hiện

Phiên bản Dịch · 1456 chữ

Dịch: Shurtugal

Đạo Tổ làm người phát ngôn Thiên Đạo, căn bản sẽ không tham dự vào tục sự của Hồng Hoang. Lúc trước Nam Tiên chi thủ Đông Vương Công do chính ngài ấy sắc phong bị giết, ngài ấy cũng không nói một câu nào.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao môn nhân Xiển giáo lại ngông cuồng kiêu ngạo đến như vậy. Bọn họ có Ngọc Thanh Thánh Nhân Nguyên Thủy Thiên Tôn làm chỗ dựa, còn Hạo Thiên thì sao?

Chẳng qua chỉ là một người cô độc mà thôi, trấn áp liền trấn áp.

Ai dám nói nửa câu?

...

Giờ khắc này, vô số đại năng quan tâm trận tranh chấp giữa chủ nhân Thiên Đình và môn nhân Xiển giáo đều âm thầm thở dài.

- Đáng tiếc a, tuy nói Hạo Thiên có dũng khí, nhưng hắn đối mặt chính là Xiển giáo cường đại vô cùng. Đây quả thực không khác gì châu chấu đá xe!

- Ta đã nói rồi, Hạo Thiên sẽ trở thành trò cười, Xiển giáo đâu phải hạng người như hắn có thể đắc tội. Chủ nhân Thiên Đình trên danh nghĩa thì có dũng khí gì mà dám đối lập với Xiển giáo. Theo ta thấy, Hạo Thiên chỉ là một tên ngu ngốc mà thôi!

- Nhiên Đăng đạo nhân chính là một trong ba nghìn khách đến Tử Tiêu Cung, tu vi đạt tới cấp bậc Chuẩn Thánh, hơn nữa còn có Thập Nhị Kim Tiên và các đại năng trong Xiển giáo, chỉ bằng hai người Hạo Thiên và Dao Trì thì lấy cái gì mà đấu?

- Hạo Thiên đúng là quá ngu, lại dám đắc tội Xiển giáo, làm chủ nhân Tam giới trên danh nghĩa không phải tốt sao. Cần gì phải đi tìm chết!

- Ôi, không tìm đường chết thì sẽ không phải chết, chỉ sợ lần này Hạo Thiên không chết cũng phải bị lột da!

...

- Hạo Thiên, ta cho ngươi một hơi thở, lập tức thả sư đệ Nam Cực Tiên Ông của ta ra, sau đó theo ta đến Ngọc Hư Cung, quỳ ở đó, chờ lão sư ta từ ngoài Tam Thập Tam Thiên trở về xử lý. Nếu không đừng trách bọn ta trực tiếp để cho ngươi hôi phi yên diệt!

Quảng Thành Tử lạnh lùng nhìn Hạo Thiên, thái độ cao cao tại thượng, tựa như thả cho Hạo Thiên một con đường sống chỉ là một loại bố thí mà thôi.

Còn Nhiên Đăng ở bên cạnh lại có chút lúng túng.

Hắn làm phó giáo chủ Xiển giáo, đáng lẽ hắn phải là người chủ sự mới đúng chứ?

Thế nhưng cái tên Quảng Thành Tử này lại ỷ vào mình là đại đệ tử của Ngọc Thanh Thánh Nhân Nguyên Thủy Thiên Tôn, căn bản không đặt vị phó giáo chủ như hắn vào trong mắt.

Nhiên Đăng thở một hơi dài, ánh mắt nhìn về phía Hạo Thiên, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

“Khẩu khí thật là lớn! Hạo Thiên Thượng Đế, tại hạ Diệp Phàm xin chiến!”

Giờ khắc này, trong đầu Hạo Thiên, Diệp Phàm không giận tự uy, đôi mắt băng lãnh như là Cửu U chi nhãn.

Chủ nhục thì thần chết!

Chiến tướng Thiên Đình mà Hạo Thiên triệu hoán ra đều có độ trung thành trăm phần trăm với Hạo Thiên.

“Được, Diệp Phàm Đại Đế, hôm nay chúng ta cùng nhau liên thủ, cho đám Xiển giáo này biết hậu quả của việc dám sỉ nhục trẫm!”

Tuy Hạo Thiên đã luyện hóa Tiên Thiên Chí Bảo Hỗn Độn Chung, nhưng có nhiều đại năng Xiển giáo bao vây như vậy, hắn vẫn cảm thấy có chút địch không lại.

Bây giờ có Diệp Phàm trợ giúp, tự nhiên có cơ hội xoay chuyển tình thế.

- Có thể cùng tác chiến với Hạo Thiên Thượng Đế, là vinh hạnh của Diệp Phàm ta!

Diệp Phàm là nhân vật chính trong “Già Thiên”, vốn là người Hoa ở Địa Cầu, đương nhiên biết rõ thực lực cụ thể của các nhân vật trong thế giới Hồng Hoang.

- Bệ hạ!

Lúc này, Dao Trì đã thu lại Cực Phẩm Tiên Thiên Linh Bảo Tây Phương Vân Giới Tố Sắc Kỳ từ lâu, nàng đi tới bên cạnh Hạo Thiên, khuôn mặt hiện lên vẻ ân cần lẫn khẩn trương.

Bọn họ chỉ có hai vợ chồng, mà Xiển giáo chẳng những có Thập Nhị Kim Tiên cùng vô số đại năng cấp bậc Đại La Kim Tiên, đã thế còn có vị cao thủ Chuẩn Thánh Nhiên Đăng.

Nếu đối phương quyết tâm, chỉ sợ hai người bọn họ sẽ thân tử đạo tiêu, tuyệt đối không có nấy một tia khả năng chạy trốn.

- Không sao đâu, Dao Trì. Tất cả đã có ta!

Hạo Thiên nắm chặt tay Dao Trì, khuôn mặt ôn nhu nhưng vẫn toát lên vẻ tự tin.

- Đã hết thời gian một hơi thở, xem ra Hạo Thiên ngươi lại ngu xuẩn mất khôn rồi. Vậy thì hôm nay ngươi chuẩn bị hôi phi yên diệt đi!

Quảng Thành Tử thấy Hạo thiên không để ý tới mình, trực tiếp triệu hồi cực phẩm Tiên Thiên Linh Bảo Phiên Thiên Ấn!

- Hạo Thiên đạo hữu, hay là ngươi đến Ngọc Hư Cung quỳ gối, chờ sư huynh ta xử lý đi. Thể nào sư huynh cũng nể mặt lão sư mà tha cho ngươi một mạng, nếu không hậu quả thế nào ngươi cũng biết rồi đó!

Nhiên Đăng nhìn Hạo Thiên, tuy miệng nói lời nhân từ nhưng tay hắn đã lấy ra trung phẩm Tiên Thiên Linh Bảo Càn Khôn Xích.

Bá!

Trong nháy mắt, một thân ảnh uy nghiêm đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hạo Thiên,

Diệp Phàm cầm Lục Đồng Tiên Đỉnh trong tay, khí thế ngập trời, uy áp Côn Lôn!

Đây là ai?

Mọi người nhìn thân ảnh vĩ ngạn của Diệp Phàm, người nào người nấy đều kinh hãi không thôi.

- Hạo Thiên Thượng Đế, Nhiên Đăng cứ giao cho ta!

Diệp Phàm xoay đầu lại, vẻ mặt chân thành, xin đánh.

- Được!

Hạo Thiên gật đầu, trực tiếp lấy Hỗn Độn Chung mà mình vừa luyện hóa ra.

- Ông!

Tiếng chuông khẽ vang, trong nháy mắt một cái chuông lớn cổ phác che phủ đỉnh đầu Hạo Thiên.

- Đây... Đây là Hỗn Độn Chung!

- Hỗn Độn Chung của Đông Hoàng Thái Nhất sao lại xuất hiện trong tay Hạo Thiên.

Giờ phút này, trong lòng Quảng Thành Tử và vô số đại năng quan tâm trận chiến này đều chấn động vô cùng.

Bá!

Trong Tử Tiêu Cung.

Thời điểm Hạo Thiên triệu hoán ra Diệp Phàm, Đạo Tổ Hồng Quân liền mở bừng hai mắt.

Ngài ấy nghiêm túc thôi toán, nhưng lại phát hiện không thể thôi toán được quá khứ tương lai của Diệp Phàm, mà ngay cả tọa hạ đồng tử Hạo Thiên của mình cũng là một mảnh hư vô hỗn độn.

- Chẳng lẽ Hạo Thiên có kỳ ngộ, đạt được “Một Chạy Trốn” trong đại đạo.

Khuôn mặt chưa một lần lay động của Hồng Quân không khỏi lộ ra một tia hiếm thấy, sau đó liền bắt đầu theo dõi trận đại chiến Côn Lôn này.

Bên ngoài Tam Thập Tam Thiên.

Ngọc Thanh Thánh Nhân Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng theo đó mà mở hai mắt, nhìn về phía Côn Lôn, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đồng dạng.

Trong Oa Hoàng Cung, Nữ Oa Thánh Nhân cũng mở hai mắt ra, lộ ra một tia ngạc nhiên, sau đó lại nhìn chân linh đại ca Phục Hy trước mặt mình, không khỏi nhắm mắt lại lần nữa.

Tây Phương.

Phương Thốn Linh Đài Sơn.

Chuẩn Đề mở hai mắt, vẻ mặt không cam lòng cùng ghen ghét.

- Cái tên Hạo Thiên này, đúng là tốt số mà, lại để hắn có được chí bảo Hỗn Độn Chung. Phải biết là, mấy trăm năm qua ta đã đi khắp Thái Dương Tinh, tìm kiếm Hỗn Độn Chung. Không nghĩ tới lại bị hắn lấy được trước, chẳng lẽ món chí bảo này chỉ có Thiên Đế mới có thể nắm giữ.

- Sư đệ, biết được mệnh ta không phải là phúc của ta. Hạo Thiên được Hốn Độn Chung, nói vậy ngày sau xung đột giữa hắn với Xiển giáo sẽ càng ngày càng lớn. Chuyện này có lợi rất lớn cho Tây Phương chúng ta!

Tiếp Dẫn nói xong, trên mặt nở nụ cười.

- Sư huynh nói đúng!

Rất nhanh, Chuẩn Đề liền cười rộ lên, sau đó bắt đầu tiến hành thôi toán.

Bạn đang đọc Trẫm Là Ngọc Hoàng Đại Đế (Dịch) của Phi Thiên Mộng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Shurtugal
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 172

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.