Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhiên Đăng kinh hãi đến ngây người

Phiên bản Dịch · 1464 chữ

Dịch: Shurtugal

Sắc mặt Nhiên Đăng hết sức ngưng trọng, hắn thôi động pháp lực trong cơ thể, điên cuồng vận chuyển hộ thân pháp bảo Lưu Ly Đăng.

Hắn chính là một trong ba nghìn khách Tử Tiêu, lại càng là thượng cổ đại năng tiếng tăm lừng lẫy, bây giờ lại bị một tiểu tử vô danh liên tục dùng nắm đấm đánh cho mặt xanh mày xám. Nếu như không hung hăng giáo huấn đối phương một phen thì mặt mũi của hắn để đi đâu.

Giờ khắc này, hắn cũng nhìn ra được, Diệp Phàm ở trước mắt cận chiến gần như là vô địch, chỉ bằng thực lực Đại La Kim Tiên trung kỳ mà có thể khiến cho một người cấp bậc Chuẩn Thánh như hắn ăn hai lần thiệt thòi.

Vì lẽ đó, hắn lập tức tìm ra ưu thế của mình, dùng hộ thân pháp bảo phòng ngự sau đó từ từ lấy lại danh dự.

- Tiểu tử, ngươi rất tốt!

Nhiên Đăng lộ ra bộ mặt nham hiểm, nhìn Diệp Phàm uy áp Côn Lôn ở trước mắt, hắn thôi động Càn Khôn Xích trên tay.

Bá!

Trong nháy mắt,

Xung quanh Càn Khôn Xích tỏa ra một vầng hào quang màu tím rộng mấy ngàn trượng.

- Chết cho ta!

Nhiên Đăng vung tay phải lên, khóa chặt khí thế của Diệp Phàm. Trong nháy mắt, vầng hào quang màu tím rộng mấy ngàn trượng kia đã lan tới chỗ Diệp Phàm.

Hưu!

Vầng hào quang này nhanh như thiểm điện, mang theo khí tức hủy diệt tĩnh lặng.

Diệp Phàm thấy thế, không những không sợ hãi, ngược lại đôi mắt đen tuyền còn bốc lên chiến ý mười phần.

Tay phải hắn nắm chặt, lại đấm Nhiên Đăng thêm lần nữa.

- Lục Đạo Luân Hòi Quyền!

Ầm ầm ầm!

Ầm ầm ầm!

Dãy núi Côn Lôn ở phía dưới gần như đã bị làn sóng năng lượng này xung kích thành phế tích.

Tất cả mọi người trơ mắt nhìn Diệp Phàm nắm chặt tay phải, trực tiếp đấm về phía một kích cường lực kia của Nhiên Đăng.

Bụi tung đất bay khắp đất trời.

Một thân ảnh vĩ ngạn, bá khí đứng giữa không trung.

Một quyền rung trời!

- Hít! Làm sao có thể?

- Chỉ dựa vào nhục thể lại đi ngạnh kháng một kích cường lực của Nhiên Đăng đạo nhân, lại còn có thể chịu đựng, cái này cũng quá khủng bố rồi!

- Người này là Tổ Vu hả? Sao nhục thể lại kinh khủng đến vậy.

- Không đúng, Tổ Vu không tu nguyên thần, mà người này rõ ràng có tu nguyên thần, hơn nữa nhìn khí thế của hắn, dường như chỉ là một nhân loại nhỏ bé.

- Ngạnh kháng một kích toàn lực của đại năng Chuẩn Thánh Nhiên Đăng, người này thật là đáng sợ. Không biết Hạo Thiên kiếm ở đâu ra tôn đại năng như thế, đã thế còn không thôi toán ra được lai lịch của hắn a!

Vô số đại năng xem trận chiến này đều chấn động trong lòng. Rất nhiều người nhìn Diệp Phàm vĩ ngạn, bá khí, kinh hãi đến độ miệng há to không khép lại được.

- Nhiên Đăng, trở lại!

Diệp Phàm hào khí ngất trời.

Vừa nãy, hắn cứng rắn dùng nắm đấm đánh lui một kích toàn lực của Nhiên Đăng khi dùng trung phẩm Tiên Thiên Linh Bảo Càn Khôn Xích.

Hắn là Hoang Cổ Thánh Thể, hiện giờ đã tu luyện tới cảnh giới đỉnh phong, thân thể có thể sánh ngang với thân thể của Tổ Vu.

Chính vì thế, hắn chỉ hít một hơi thật sâu, khôi phục khí huyết trong cơ thể là chiến ý lại bốc lên, càng đánh càng hăng.

- Tiểu tử, chịu chết đi!

Nhiên Đăng lạnh mặt nhìn Diệp Phàm uy mãnh, vô địch. Hắn ta toàn lực thôi động Càn Khôn Xích trong tay, muốn vận dụng pháp tắc chi lực ở trong nó, triệt để luyện hóa Diệp Phàm thành tro bụi!

Hưu!

Hưu hưu!

Trong nháy mắt.

Toàn bộ chiến trường bị bao phủ trong hào quang màu tím.

Càn Khôn Xích,

Nhìn tên là biết bên trong nó chứa càn khôn.

Dưới sự thôi động toàn lực của Nhiên Đăng cấp bậc Chuẩn Thánh, vầng sáng mà Càn Khôn Xích tỏa ra đã bao phủ một vùng dãy núi Côn Lôn, chuẩn bị trực tiếp giam cầm, luyện hóa Diệp Phàm.

Hắn ta đã nhìn ra, chiến kỹ của Diệp Phàm vô song, cận chiến gần như vô địch, vì vậy hắn trực tiếp vận dụng thần thông, cứ thế luyện chết đối phương.

Ngươi cận chiến có mạnh nữa thì có thể mạnh hơn thần thông pháp tắc của ta sao?

Diệp Phàm lạnh lùng nhìn tất cả, cảm nhận uy áp bốn phía càng ngày càng cường đại, chiến ý trong lòng hắn cũng càng ngày càng lên cao.

- Phá cho ta!

Trong nháy mắt,

Diệp Phàm giơ nắm đấm, trực tiếp nện vào vầng hào quang phát ra vô số ánh sáng màu tím kia.

Ầm!

Khi nắm đấm nện vào hào quang thì cũng chỉ nện ra được một gợn sóng khổng lồ mà không thể trực tiếp phá tan nó.

- Tiểu tử, đừng có giãy dụa, có thể chết dưới Càn Khôn Xích của ta, cũng coi như là vinh hạnh của ngươi rồi!

Nhiên Đăng cười nhẹ, thế nhưng ánh mắt lại không có một chút khinh thường.

Diệp Phàm ở trước mắt hắn cổ quái đến cực điểm, liên tục dùng hai quyền đánh hắn mặt xanh mày xám, nếu như không toàn lực ứng phó, luyện tiểu tử này thành tro bụi thì hắn sao có thể lăn lộn trong cái thế giới Hồng Hoang này được nữa.

Bá!

Vầng hào quang màu tím kia càng thu hẹp thì lại càng xiết chặt. Nó giống như một cái Kim Cô Chú bao phủ Diệp Phàm vào trong đó.

Phạm vi càng nhỏ,

Uy lực của Càn Khôn Xích cũng càng lớn.

Nhiên Đăng thấy Diệp Phàm khổ cực chống đỡ, ý cười trên mặt mới bắt đầu chậm rãi hiện lên.

- Người này bị Càn Khôn Xích bao phủ, chỉ sợ phải chết trong tay Nhiên Đăng đạo nhân rồi.

- Đáng tiếc a, nhân vật uy mãnh như thiên thần như vậy, lại cứ vậy chết trong tay môn hạ Xiển giáo. Đúng là quá đáng tiếc!

- Hắn thật sự quá ngây thơ, lại muốn bằng đôi tay trần đi nghênh chiến đại năng cấp bậc Chuẩn Thánh. Chết cũng là chuyện đương nhiên!

Vô số đại năng dùng thần thức nhìn thấy Diệp Phàm bị Càn Khôn Xích bao phủ, càng ngày càng khó nhọc thì không khỏi âm thầm thở dài.

Hô!

Diệp Phàm hít một hơi thật sâu, cảm nhận uy áp cường đại vô cùng ở bốn phía, đôi mắt càng ngày càng sáng.

Ông!

Trong nháy mắt,

Hắn lấy Lục Đồng Tiên Đỉnh của mình ra.

Trong thế giới Hồng Hoang, Lục Đồng Tiên Đỉnh tương đương với hạ phẩm Tiên Thiên Linh Bảo, tuy rằng kém hơn Càn Khôn Xích của Nhiên Đăng đạo nhân nhưng lấy thực lực của hắn, căn bản không có gì phải sợ đối phương.

Bây giờ đã giao chiến nhiều hiệp như vậy, hắn cũng đã biết đại khái, chiến đấu trong thế giới Hồng Hoang đều là dựa vào pháp bảo và thần thông, chiến kỹ chân chính lại phi thường ít ỏi.

- Cuối cùng cũng chịu vận dụng cái đỉnh nhỏ này rồi sao?

Ý cười trên mặt Nhiên Đăng càng ngày càng đậm, cái tiểu đỉnh này, hắn đã sớm biết nó chỉ là hạ phẩm Tiên Thiên Linh Bảo, căn bản không có bất cứ uy hiếp gì.

Thế nhưng,

Một màn sau đó lại để Nhiên Đăng kinh hãi đến ngây người.

Chỉ thấy cả người Diệp Phàm hào quang chói lọi, Lục Đồng Tiên Đỉnh cũng trong nháy mắt phóng to mấy ngàn lần.

“Giai!”

Diệp Phàm thì thầm, cầm Lục Đồng Tiên Đỉnh trong tay, hung hăng nện vào vầng hào quang màu tím càng thu hẹp càng xiết chặt kia.

Oành!

Dường như có tiếng nổ mạnh vang lên dữ dội.

Vầng hào quang màu tím kia theo tiếng nổ vang lên cũng vỡ nát thành vô số mảnh ánh sáng.

Xoạt!

Càn Khôn Xích trên tay Nhiên Đăng cũng trực tiếp nứt thành bốn mảnh vỡ.

Pháp bảo công kích mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, lại cứ thế bị Diệp Phàm đánh nát!

Nhìn mảnh vỡ trong tay, hắn kinh hãi không nói ra lời.

Chuyện này,

Sao có thể?

Bạn đang đọc Trẫm Là Ngọc Hoàng Đại Đế (Dịch) của Phi Thiên Mộng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Shurtugal
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 124

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.