Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trần Thiên Cảnh

Tiểu thuyết gốc · 1046 chữ

Chương 3 : Cuộc sống mới vs kí ức 2

Đàn yêu thú xông vào qua tiếng gầm vang của con Nhất giai Bạch Hổ. Chúng lao vào cắn xé nhóm người bịt mặt, một hai con con nhào đến chiếc cũi gặm phá.

- A..a...a...

Bọn trẻ bây giờ được giải thoát khỏi cũi nhưng cũng bị tấn công bởi Bạch Hổ con, nhìn thấy một đứa trẻ bị gặm nát cánh tay sau đó xuất hiện một con nữa ra gặm chân đứa bé. Làm bọn trẻ đều sợ tím mặt, lúc này chúng nó không nghĩ đến điều gì khác là " chạy, chạy thật nhanh".

Hắn thân thể trẻ cũng chạy thục mạng ra một hướng nhưng bị một con Bạch Hổ con nhìn thấy đuổi theo. Giờ đây hắn còn chẳng bận tâm ngoảnh lại coi xem.

Nhưng một đứa trẻ mười tuổi đến so sao với một yêu thú, tuy chưa đến Nhất giai tình trạng nhưng cũng được coi là một yêu thú rồi a.

- Soạt.

Một tiếng nhỏ thế thôi nhưng cũng có thể thấy được bả vai hắn đang bắt đầu rỉ máu ra ngoài càng ngày càng nhiều. Nhưng lúc này đây hắn không cảm thấy đau vì giờ hắn sợ lắm rồi, nỗi sợ chiếm lấy cả cơ thể hắn và hắn chỉ biết chạy và chạy.

Sau một hồi chạy hắn cảm thấy mình đã hết sức rồi hắn nghĩ hắn sẽ chết tại đây thôi. Cơ thể đã hết sức tình trạng vết thương xảy ra khắp cơ thể, đôi mắt nhắm lại rồi hắn nghã bịch xuống đất.

- " Tạm biệt"

Một câu nói không phát ra từ miệng mà từ tâm hắn. Hắn biết con yêu thú đó đang chơi đùa với hắn nãy giờ khiến hắn cạn sức mà chết. Hắn ước phải chi là con Bạch Hổ con đó cho hắn chết nhanh đi cho rồi. Tạm biệt là hắn nói với thế gian này và với chính hắn.

- Gầm...

Con yêu thú con xồ nhanh đến bên hắn cùng với vẻ mặt hung tợn chuẩn bị dùng bữa thì nghe tiếng gầm rất to của con mẹ, chính là con Nhất trọng yêu thú Bạch Hổ.

- Gừ...

Nó gừ một tiếng tỏ vẻ không lỡ nhưng không dám chậm, vì tiếng gầm vừa nãy báo cho nó rằng mẹ nó đang gặp nguy hiểm. Nó bèn bỏ qua con mồi chạy đi.

Sự thật thì đoàn yêu thú Bạch Hổ này là của một thương buôn yêu thú áp dải đi bán qua khu rừng Vu Hoa thì dừng lại nghỉ chân không may là trốn ra ngoài chứ bình thường khu rừng này không có yêu thú, cùng lắm chỉ mấy con thú con mà thôi. Về sau cũng bị bắt hết lại và được mang đi nhanh vì thương buôn sợ bị người khác điều tra ra việc này sẽ bị phạt khá nặng, dù có chết ba con con cũng không bằng.

Hắn nằm đó bất tỉnh, chính xác là hắn đã CHẾT !

Nhưng vì một lý do nào đấy mà linh hồn hắn đã cướp được cơ thể này. Và sau đó được A Ngưu đi săn và cứu về.

- Trần Thiên Cảnh a...

Đó là tên đứa bé đó cũng hẳn là cơ thể hắn bây giờ.

- Yên tâm đi, ta sẽ không phụ cơ thể này của ngươi.

Với vẻ mặt buồn bã hắn nói

Kì thật giờ đây hắn rất không bình tĩnh được. Hắn thấy cảnh giết người không phải trong phim mà là thật, những đứa trẻ bị yêu thú gặm ăn. Và nhất là con Nhất giai yêu thú Bạch Hổ kia không phải thứ con người có thể chống lại theo cách bình thường. Tim hắn đang nhảy lên đến nỗi không cần lấy tay cảm nhận hắn cũng có thể cảm nhận được.

- Giết người, yêu thú, Trần Thiên Cảnh...

- Ta muốn trở về... ta muốn về... về nơi ta sống ... A...a....a...

Hắn hét lên thật to, to nhất có thể dù cơ thể đang rất đau đớn nhưng hắn vẫn cố gông mình lên hét to.

- Xảy ra chuyện gì rồi !!

A Ngưu đang trên đường đi săn về gần đến nhà tất nhiên là nghe thấy tiếng kêu gào của Lục Bảo sắc mặt khẽ biến chạy nhanh về.

- Lục Bảo... Lục Bảo... rầm !!

A Ngưu mở mạnh cửa vào nhà rầm một cái to thấy Lục Bảo nằm trên giường hai mắt mở to kèm theo hai dòng lệ chảy dài.

- Lục Bảo có việc gì vậy !!

Lại chả có gì a, một người chưa từng thấy cảnh giết người hay đánh đập nhau lại vừa nhìn thấy trước mặt bọn trẻ bị gặm ăn trước mặt sao không vậy. Bình tĩnh sao.

- A.. A Ngưu, không sao.. không sao.. không sao.

Lục Bảo thấy A Ngưu liền bình tĩnh một phần hơn nói.

- Không sao là tốt rồi tốt rồi.

Thấy Lục Bảo như vậy hắn là vẫn thấy không ổn nhưng nghe Lục Bảo nói vậy hắn thấy ổn hơn rồi.

- Này ta vừa đi săn được đôi gà rừng tí nấu canh cho ngươi. Mau chóng khỏe a.

Vừa nói hắn vừa cầm đôi gà lắc lư trước mặt Lục Bảo.

Một tuần sau...

Sáng sớm cửa căn nhà được đẩy ra. Bước ra là một thanh niên khuôn mặt tuấn tú ngọc thụ lâm phong, anh tuấn bất phàm. Hắn nhìn bộ dáng bây giờ của mình cũng cười cười. Dáng người so với tuổi cũng gọi là cao a, nhưng khá gầy vì gia đình trước kia cũng không khá giả. Ngũ quan đầy đặn, đặc biệt là đôi mắt kia sáng như thiên tinh. Nếu nhìn kĩ cũng là bị hút hồn giai đoạn.

- Không khác so với ..mấy

Nghĩ đến những hình ảnh trong trí nhớ hắn mang ra so sánh. Nhưng cả người hắn vết thương giờ đã đỡ hơn nhưng nhìn ra để lại rất nhiều sẹo a. Nhất là ở cằm phải hắn có ba vết cào ứng với ba thiết thủ của con Bạch Hổ con. Nhưng lại càng làm cho hắn trông có vẻ gì đó ngầu hơn.

Bạn đang đọc Trấn Ngục Vĩnh Hằng sáng tác bởi HyperNia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HyperNia
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.