Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người đứng sau Bạch Hầu

Tiểu thuyết gốc · 1748 chữ

Ở một phiến hư không khác.

" Ừm ?"

Một người thanh niên với mái tóc đen mày ngài, khuôn mặt chữ điền trông thanh cao thoát tục đang ngồi đánh cờ bỗng ngước ánh mắt về phía xa xăm. Đối diện với hắn là một lão đầu cũng khá lớn tuổi. Lão đầu thấy hắn có hành động kì lạ như vậy thì kêu lên một tiếng với giọng hỏi han ý tứ. Chợi thấy thanh niên nhìn lại phía mình rồi mỉm cười nói.

" Linh lão ! Ta mới cảm ứng được người mà lão chờ đã xuất hiện !"

[ Lê Linh Lão Tổ - Tán tu : người sống sót duy nhất của trận Tinh Không Đại Kiếp của năm trăm vạn năm trước ! - Tu vi Phản Hư sơ kỳ ]

" Ta vẫn tò mò một điều ! Sao lão đầu ngươi không tự làm mà phải nhờ đến ta ? Còn ki bo đến nỗi không cho hắn được một bộ công pháp mà cũng lấy của ta !"

" Đỗ Anh. Ngươi lại dám nói ta thế. Ta là đang cho ngươi cơ hội có một đồ đệ nghịch thiên nha..."

[ Đỗ Anh - sư phụ Lục Bảo - Điện Chủ Tinh Không Tiên Điện - Tu vi Hỗn Nguyên thập giai hậu kỳ ! ]

Vừa nói Lê Linh lão tổ vừa cầm một quân cờ đặt xuống.

" Ta có thể đoán được là lão không muốn nhúng tay vào đoạn nhân quả này. Nhưng lão nghĩ để một thằng từ chỗ tinh cầu kia tới đây là điều khó như nào không ? Điều đó ta còn chưa thể tin lão già ngươi đâu !"

" Ngươi người này ... Lúc trước ta nói ngươi cũng không tin là sẽ có người tới còn gì. Ngươi cũng đã lớn tuổi chứ còn ít đâu mà tính khí như đứa trẻ vậy !"

Nói đến đây Linh Lão nhẹ giọng nói :

" Ngươi sẽ không thất vọng !"

Chợt hư không bên cạch Đỗ Anh vặn vẹo xuất hiện hai con chim nhỏ. Một con thì lông trắng như tuyết mượt mà yểu điệu, còn một con cũng đẹp không kém nhưng lông lại màu đen huyền bí. Tạo cho hắn sự dũng mãnh hơn cô chim bé kia.

Linh Lão Tổ nhìn về phía hai con chim một lúc rồi chậc chậc nói :

" Tuyết Hi với Ngân Phong về rồi hử. Cũng mười hai vạn năm rồi chưa gặp."

Đột nhiên một luồng linh lực mạnh mẽ dao động xung quanh con chim nhỏ màu đen hóa thành một cậu trai chỉ có mười tuổi hình dáng. Hắn nghiêm túc nhìn về phía Linh Lão cúi đầu nói :

" Vãn bối Ngân Phong chúc sức khỏe tiền bối." Rồi hắn quay về phía Đỗ Anh nói : " Chủ nhân ! Sự việc đã hoàn thành, ta đã giải trừ phong ấn cho nhỏ Bạch Hầu cũng là xóa hết các kí ức có liên quan đến sự tình !"

Hắn nói xong thì Tuyết Hi cũng đã hóa hình thành thiếu nữ cũng lưng dáng vẻ mười tuổi. Cơ mà đã có dáng vẻ xin xắn mà cả những người tu tiên cũng chưa chắc sánh bằng. Sau đó hai người đi tới gần Đỗ Anh hắn một mét quỳ xuống !

" Ừm.."

Hắn ừm nhẹ nhàng rồi đưa tay về phía Ngân Phong cùng Tuyết Hi, sau đó cả hai đứa nhỏ rùng mình nhẹ một cái nhễ nhại hết mồ hôi lưng. Cùng với sự khiếp sự đi qua thì hai quả tinh cầu từ linh hồn của chúng bay về phía bàn tay Đỗ Anh. Hắn chẳng thèm xem qua chi tiết liền phất tay đi. Hai quả tinh cầu liền tiêu tán trong thiên địa. Rồi hắn nhìn về phía Linh Lão thở nhẹ nói.

" Nếu Lão Linh ngươi đã sợ đạo nhân quả này. Thì ta cũng không muốn dính quá sâu, mọi thứ lên xóa đi !"

" Ta sợ ngươi lúc đó lại muốn níu lấy đoạn nhân quả này !!!"

Linh Lão nhẹ giọng nhìn Đỗ Anh hắn nói một cách nghiêm túc. Rồi lão cũng thở dài nói :

" Thôi thì tùy ngươi. chiếu tướng !!!! Ha ha ha"

" Người trẻ tuổi càng ngày càng khinh lão già ta đây ha !"

Nghe thấy vậy Đỗ Anh đang suy nghĩ nhân quả này lên hay không liền ngẩn người ra. Chợt phản ứng lại lớn tiếng nói :

" Lão già chơi bẩn !. Đánh lại. Xem ngươi lớn đầu có thẳng nổi ta nữa không !!!"

Sau đó hai người lại chăm chú quay lại đánh cờ, còn Ngân Phong Tuyết Hi lại hóa hình lại đậu trên cành cây gần đó xem chủ nhân lâu năm xa cách của mình cãi nhau.

Nếu sau này hắn có biết được là đoạn ký ức mở ra dưỡng thể con đường mới kia bị hắn tùy tay vứt đi thì hắn có đau không. Lê Linh Lão Tổ thì nhờ hắn như vậy. Nhưng hắn lại bắt tiểu Hầu tử kia thay mình làm việc để tránh giữ nhân quả. Gián tiếp lại sản sinh ra một cánh cửa rộng lớn mới của con đường tu tiên, một cuộc cách mạng thế kỷ. Liền bị hắn diệt sạch ký ức những người chứng kiến rồi. Mong là hắn không biết được chứ không chắc đau lòng tới chết mất...

-----------------------

Thung lũng Lạc Yêu - ngày thứ năm

Tổng số Yêu Thú nhất giai bậc tám đã đạt tới mười bốn con, chỉ thiếu một đầu. TÍnh ra sau khi lục soát vùng ngoại vi, đội của hắn đã đi sâu hơn vào tầm trung. Cách trung tâm thung lũng Lạc Yêu còn hai nghìn dặm bán kính. Tuy là thu hoạch nhanh hơn, nhưng bọn hắn cũng đã mấy lần phải xách chân lên mà chạy. Vì vùng càng sâu trung tâm thì càng có các Yêu Thú cao giai đu tụ tập vào tốp hai tốp ba. Còn sâu hơn nữa lạc vào binh đoàn yêu thú chắc đi đời luôn !

Lan Thế Doanh : " Bá Lâm sư huynh, hay là chúng ta quay trở lại ngoại vi đi. Ta có linh cảm không lành !"

Lạc Kinh Hồng : " Uy uy sao tỷ lại sợ gì chứ ! Ta có Thông Tin Tinh Thạch nếu phát hiện con Yêu Thú nào mạnh quá thì chúng ta rời đi thôi chứ sao đâu ??"

Hoàng Bá Lâm : " Đúng vậy. Chắc do mấy ngày này chúng ta tập chung chiến đấu lên chưa nghỉ ngơi khiến tiểu muội bất an. Không sao. Chúng ta tìm địa điểm nghỉ ngơi đi. Dù sao chúng ta còn thừa rất nhiều thời gian."

Hoàng Bá Lâm nói xong nhìn về phía Lan Doanh thấy nhẹ gật đầu đồng ý. Sau đó hắn nhìn về phía mọi người, thấy mọi người đều đồng tình. Rồi bắt đầu tìm chỗ nghỉ ngơi.

" Uy uy ta chưa có đồng ý mà ...."

Kinh Hồng cô nãi nãi phồng má lên giận dỗi nhưng vẫn đi theo. Dù sao thì có giận cũng chả được. Một mình nàng sao có thể tiến vào trong tự đi săn Yêu Thú được chứ ! Thế là nộp mạng a.

Đến chợp tối bọn họ đã tìm được một hang động ngoài ngoại vi thung lũng Lạc Yêu nghỉ ngơi ở đây. Lúc này mới gom lại túi trữ vật của nhau để kiểm kê vật phẩm.

" Không tệ ..không tệ !"

Lan Thế Doãn ít nói lên được giao nhiệm vụ ngồi kiểm kê còn mọi người đi kiếm củi và một số hương liệu chế biến đồ ăn. Tuy tông môn có nhắc nhở tu tiên giả tránh hoặc không được ăn uống đồ ăn. Chỉ hấp thụ linh khí , đan dược, cùng thiên địa dị bảo mới có thể đảm bảo thân thể thuần khiết có lợi rất ích cho tăng tiến cảnh giới. Nhưng đó cũng chỉ là lời nói mấy lão già, tụi để tử vẫn ăn bình thường như chưa hề có lời nói đâu.

" Mọi người ! Lần này chúng ta đã có 14 bộ Yêu Thú nhất giai bát phẩm thi thể, còn thất giai có đến ba mươi bộ, lục giai bốn mươi bảy bộ. Rất tuyệt a"

Mọi người nghe xong đều mỉm cười. Nếu tính ra điểm cống hiến thì bọn hắn có thể thu về tới 604 điểm cống hiến tông môn. Chia đều cũng được mỗi người 120 điểm rồi. Cứ xét theo cấp bậc mà tính số điểm. Nhất giai Yêu Thú bậc 1 là một điểm tới bậc 10 là mười điểm thôi. Vì số lượng yêu thú bậc một toàn du đãng ngoài rìa thung lũng do nó quá yếu. Có người cũng muốn dùng nhanh tốc độ giết nhất giai bậc 1 yêu thú để tăng điểm dễ hơn. Nhưng trong một phạm phi lớn mà cũng chả có bao nhiêu con. Đều dành là thức ăn cho những Yêu Thú mạnh hơn. Cuối cùng cách lấy điểm nhanh nhất chính là xâm nhập càng sâu và giết Yêu Thú cấp bậc càng cao mà thôi.

" Được rồi ! Mọi người tới ăn nào. Xong xuôi ta với Vân Kình đệ sẽ thay phiên nhau canh gác cho ba tiểu muội của nhóm ta. Sáng mai ta sẽ xuất phát."

Mọi người ngồi quây quần ăn uống nói chuyện vui vẻ trên trời dưới đất. Nhất là cô nãi nãi Kinh Hồng từ đầu đến cuối toàn kể về chiến tích của mình. Còn mọi người chỉ cố gượng cười nói một hai câu khen ngợi cho nãi nãi đỡ buồn. Nhưng có một người lại khác, hắn chỉ lâu lâu nhìn về phía Kinh Hồng cô nãi nãi này một lúc rồi tự mỉm cười. Chính là Vân Kình chứ còn ai. Người đã bị cô nãi nãi cướp mất trái tim, nhưng do chênh lệch quá nhiều khiến không có lòng tự tin để hắn nói ra. Đơn giản là cô ấy kém tuổi hắn mà tu vi lại hơn hắn tận hai tầng cảnh giới nhỏ. Chưa tính đến là Dược đồ trung cấp nữa. Nói ra mình theo đuổi nàng chắc cả tông môn chê cười.

Bạn đang đọc Trấn Ngục Vĩnh Hằng sáng tác bởi HyperNia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HyperNia
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.