Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoắc gia có động tĩnh

Tiểu thuyết gốc · 2015 chữ

Cô cũng không phải loại người vì một nam nhân chút hứng thú mà làm cho tình cảm sư muội cách biệt, nhất là sau hôm nay cô đã cũng không có tâm trạng dành cho nam nữ. Lúc cô định nói ra cũng là ý muốn đi trước dành cơ hội tiếp cận cho sư muội. Khi quay người vào phòng cô cũng đã quyết tâm hơn.

Lúc này Kinh Hồng cũng ngó đông ngó tây không biết phải làm gì. Nàng cũng không rõ ràng tình cảm của mình dành cho vị này Thiên ca, nhưng có lẽ đã thích thích hắn rồi. Người ta thường nói ông trời sẽ cho mình thứ mình không cần mà.

" Um..."

Lắc lắc lắc ...

Kinh Hồng đưa tay lắc lắc cái lưng của Lục Bảo rồi nghĩ :

" Cũng chỉ đưa về phòng thôi mà...."

" Không có gì khác ! không có gì khác ...."

Định hình tư tưởng xong nàng liền vòng tay qua lưng dìu lấy Lục Bảo thân thể đứng lên hướng trong phòng. Lúc nàng áp sát người vào hắn như có một dòng điện chạy qua làm nàng tê hết người.

" Phù ... phù ...."

Mặt nàng bắt đầu đỏ ửng lên rồi hơi thở cũng theo đó mà được kéo căng lên. Cứ vậy nàng dìu hắn vào trong giường rồi không kịp xem xét thả hắn bịch một cái xuống liền vắt chân lên cổ mà chạy về phòng Lan Doanh. Còn Lục Bảo hắn thì ngã xuống đất nằm đó ngủ không biết gì.

Cái này tuy cũng không là gì lớn lao, nhưng Kình lão mà biết được lại một phen thất vọng a. Dù sao tình cảm nam nữ phải có tiếp xúc mới có thể tiến triển nhanh được. Lão cũng biết tình hình gia tộc, chỉ mong trước lúc đó có thể tìm được một người ra hồn để nhờ cậy chăm sóc Doanh nhi của lão mà thôi. Thế nhưng Lan Doanh lại không nghĩ như hắn, trong khi biết tình hình gia tộc như vậy thì không còn tâm tư gì nữa.

Cái này cũng là do lúc chiều Kình lão cho bọn họ biết rằng để có thể cho Tổ Phụ bọn hắn có thêm mười năm sinh cơ mà Lan Gia đã phải trả giá như thế nào. Cái giá này cũng khiến cho Lan Gia cũng có thể khó mà bảo toàn được cơ nghiệp ở Đan Thành này được nữa. Chẳng mấy chốc khi hai nhà Hoắc Gia, Quân Gia mà phát hiện sẽ khó mà bỏ qua cho bọn hắn. Dù sao bọn họ cũng không dám để một gia tộc từng là địch sống sót được. Đó là mối họa diệt tộc tiềm ẩn không ai muốn.

Sư huynh của Kình lão cũng là phụ thân của Lan Doanh cũng đã họp gia tộc và quyết định vào hai tháng nữa sẽ di dời bí mật những người lòng cốt của gia tộc đi trước. Còn tài sản của Lan Gia ở Đan Thành cũng không cầm đi được mấy. Sợ đánh dây động rừng tới hai nhà kia, còn đất đai thì càng không bán được ra ngoài. Cái này việc ngu rốt đắc tội hai nhà kia cũng chả ai dám xen vô. Trước khi ra đi tổ phụ không cam lòng cũng cố gắng tọa trấn đường rút lui của gia tộc, lên không thể ra đi ngay được bắt buộc phải giúp tổ phụ có thể sống lâu hơn. Tất nhiên là bọn hắn cũng không biết được là bên Hoắc Gia có một lão tổ cũng đã Nguyên Anh tầng hai tọa trấn ! Nếu không sẽ càng vô vọng hơn.

----------------------

Ở đại điện chính sự Hoắc Gia Đan Thành.

Lúc này cuộc vui đã bắt đầu hơn trước, Hoắc Trác Luân sau khi ra ngoài phân phó được một lúc liền quay lại vào cuộc cùng nịnh bợ Ngọc Lâm Thánh Tử tiếp.

" Ha ha... ha Thánh Tử với tiểu nữ thật đẹp đôi a !"

Có một trưởng lão cất tiếng nói lớn vang trong đại điện, cái này Hoắc Trác Luân nghe được cũng vui vẻ trong lòng. Mẫu thân Dung Linh ở cạnh phu quân cũng không nói gì nhiều chỉ rót rượu nhưng ánh mắt cũng lấp lóe vui vẻ cười. Đột nhiên Hoắc Trác Luân nhớ tới gì liền nghiêm nghị quay lại phía phu nhân hỏi :

" Phu nhân. Thằng vô dụng Lãnh Dương đi đâu rồi !!"

" Phu quân !! Ngươi đừng nói hắn là vô dụng được không !"

" Nó vừa bảo thấy mệt lên xin đi nghỉ ngơi rồi."

Âu Mạc Linh nhẹ trách móc rồi giọng uyển chuyển giải thích. Dù sao cái thằng quý tử này của nàng suốt ngày ăn chơi lêu lổng, chỉ biết phá của nàng biết chứ. Nhưng thấy phu quân nói thẳng ra vậy nàng vẫn không nhịn được đánh nhẹ một câu.

" Hừ !"

" Gặp mặt Thánh Tử chả làm được gì lên hồn ! Còn bảo mệt trốn đi !"

" Tí về nói sau ! Hừ !"

Cái này cơ duyên không đi lấy hảo cảm của Thánh Tử lại còn trốn đi, làm cho hắn Hoắc Trác Luân cảm thấy thằng con này ngày càng phế vật. Đi ra ngoài mang danh Hoắc Gia thì toàn làm chuyện vô bổ khiến hắn đi xử lý hậu quả. Đã từng có một nữ nhân đến kêu mang thai của đại công tử Hoắc Gia liền bị hắn Hoắc Trác Luân kêu người xử lý cả gia đình, cái truyện này không ít. Rõ ràng là có thể dùng tu vi ngăn mang thai mà hắn đứa con vô dụng này vẫn để có con với một tiện dân. Chỉ vì con tiện dân đó có chút nhan sắc cùng với thú vui bệnh hoạn !

Những chuyện nhỏ nhặt đó làm hắn đau đầu lắm rồi. Nếu để cho đứa con này sau lên nắm vị trí gia chủ hắn thật là không yên lòng.

Cũng tới lúc một hai người gục xuống thì Ngọc Lâm lên tiếng :

" Hôm nay tới đây ! Ta phải đi nghỉ ngơi !"

Nói vang một câu cho mọi người hắn liền ôm lấy Dung Nhi đi ra hướng cửa rồi được Hoắc Trác Luân dẫn đi tới nghỉ ngơi. Cái lúc chia tay còn đưa một cái nháy mắt với nữ nhi Dung Linh của hắn, ý bảo phục vụ Thánh Tử chu đáo. Cái này nếu có thể ôm được một hạt giống của Thánh Tử thì coi như Hoắc Gia hắn hóa rồng !

Một bên thì Âu Mạc Linh nhìn nữ nhi của mình được người khác bế vào phòng thì cũng bùi ngùi. Một phần là hi vọng, một phần là tiếc nuối. Dù sao là mẹ tự nhiên dâng con của mình lên miệng cọp cũng không ai là cam tâm. Nhưng bà cũng biết là không thể làm trái được, cũng thấy vẻ mặt nữ nhi không có chút khó chịu lên cũng chấp nhận. Nhưng bà lại không biết được đứa nữ nhi này cũng là một tay chơi có số ....

------------------------

Chẳng mấy chốc Lục Bảo ngủ tới giờ đã chạng vạng sáng rồi.

" Hở..."

Lúc hắn tỉnh dậy thấy mình đang nằm dưới đất ngủ thì bắt đầu vận chuyển linh lực giải hết rượu còn sót ra, rồi đứng dậy đi tắm lại. Sau đó hắn quay về phòng đóng cửa xem xét trong cửa hàng có gì học được không.

Xem xét một lúc hắn thấy bản phân tích linh thảo cùng đan dược trung cấp giá trị hai nghìn linh thạch hạ phẩm. Không ngần ngại mà bấm mua luôn, dù sao hắn cũng có 2 555 linh thạch hạ phẩm. Còn hơn năm trăm hắn để lại đó sau tính tiếp. Dù sao hắn đã trải nghiệm qua bản sơ cấp kiến thức, biết là rất dài khó mà tiếp thu được trong thời gian ngắn. Nhất là bản trung cấp này theo hắn nghĩ cũng phải mất nửa ngày thời gian.

" Xem nào ..."

Chẳng mấy chốc hắn lấy từ danh mục đã mua của cửa hàng ra một chiếc ngọc giản. Rồi bắt đầu xem xét, cái này nhìn lướt qua làm hắn hoa mắt một vòng.

" Cái này đâu chỉ sơ cấp ??? Móa nó !"

Trong ngọc giản này thông tin nếu so sánh với bản sơ cấp thì đúng là không thể, hắn cảm thấy càng ngày hắn càng thiếu hiểu biết hơn về thế giới này. Đây chỉ có về linh thảo với đan dược, còn luyện đan - luyện khí - luyện phù - trận pháp - vân vân mây mây nữa .... dù sao người càng có học càng hiểu là mình nhỏ bé tới nhường nào !

Cứ vậy hắn ngồi ghi nhớ hết những thông tin trong ngọc giản, càng ngày đầu óc hắn càng nắm bắt được nhiều thông tin hữu ích hơn. Như là một số giới thiệu linh thảo còn đủ chi tiết thêm các địa điểm như nào có thể thu thập. Đan dược thì cách phục dụng cùng vận hành sao cho tốt nhất, tất nhiên là không có luyện đan.

Bàn thông tin này được có trong ngọc giản đã được phổ cập tới những loại linh thảo Lục Phẩm liền. Làm cho hắn hiểu được một bầu trời mới. Dù sao ở thế giới cũ hắn là một thằng học rốt, ghi nhớ cũng kém. Mà sau khi tu tiên được cải tạo cùng lực lượng linh hồn biến hóa mới có thể học thuộc nhiều như vậy mà không quên. Cái này cũng là một trong những ưu điểm của tiên nhân, chỉ là không phải ai cũng có được những kiến thức như vậy mà học. Học xong còn phải hiểu nữa, hắn tất nhiên dựa vào kiến thức hiện đại tới hiểu lên càng đọc hắn càng cảm thấy thần kỳ hơn.

Lúc mặt trời ló lên thì mọi người cũng tỉnh dậy rồi. Kình lão cùng Trần Anh đứa nhỏ thì lại ra ngoài mở cửa bán hàng, dù không được như mong muốn nhưng cái này không thể không làm. Chỉ cần khác lạ quá lớn sẽ gây cho hai nhà kia cảm nhận bất thường.

Còn Kinh Hồng dậy sớm hơn hai người một chút đang đả tọa tu luyện rồi, cái này đã thành thói quen lâu năm rồi. Lan Doanh ở gần đó nhâm nhi chút trà xem sư muội tu luyện. Cái này cả đêm qua cô không có ngủ, cả đêm đả tọa tu luyện đã đạt tới Hồi Khí bậc chín trung kỳ rồi. Nhưng hiện giờ nhìn Kinh Hồng cô không thể ngăn cản ánh mắt của mình sang phía phòng Lục Bảo. Nhưng cũng là nhanh chóng thu hồi.

" Ooongg...."

Một tiếng kêu nhỏ vang lên, chỉ thấy cô lấy ra một cái ngọc giản rồi đọc qua nhíu mày. Cái này là thông tin từ phụ thân cô báo cho, từ đêm qua tới này đã nhiều nhóm người lạ đi tìm kiếm một người tên là Lục Bảo ở Đan Thành với phía bên thung lũng Lạc Yêu. Xem qua tình hình thì Quân gia cũng đang tìm hiểu, chắc chắn là Hoắc gia đang dở trò gì rồi.

" Không tốt a..." Nghĩ ngợi một lúc cô liền lấy ra một cái ngọc giản nữa rồi ghi chú :

" Muội muội ! Bên phía Hoắc gia có biến ! Trên đường tới Đan Thành nhớ cẩn thận !"

Cái này là gửi cho Lan Thế Doãn muội muội song sinh của cô. Dù có đi cùng Thế Khắc sư huynh cùng Lâm bá với Vân Kình thì cô cũng rất lo lắng. Vốn dĩ từ hôm qua biết được tin tức xong thì cô càng cẩn thận hơn.

Bạn đang đọc Trấn Ngục Vĩnh Hằng sáng tác bởi HyperNia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HyperNia
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.