Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại Vu Quân Hạ

Tiểu thuyết gốc · 1155 chữ

Thành Bách Vụ nằm chính giữa là một tòa nguy nga cung điện xung quanh vô số chuỗi nhà dân tạo thành hình xoắn ốc khi nhìn từ trên xuống. Một vài điểm xuất hiện cái khách điếm nhất to lớn tình trạng.

Lục Bảo vừa vào thành thì cảm thấy khá ít người, dù sao cũng là ngoài thành làm ăn cũng một hai quán thợ rèn với quán nước mà thôi. Theo hắn hỏi thăm được cũng biết Vũ gia nằm phía Nam bên trong thành cũng là to lớn gia tộc tính trong. Ngoài ra còn có Quảng gia - Hoài gia - Đông gia mỗi gia tộc đều cự chú một phía trong thành. Trong đó Hoài gia là khá đứng nhất trong bốn.

Hắn đi về phía Vu gia, ngoài thành cảm thấy không lạ cảm giác nhưng càng tiến sâu mọi người có vẻ chú ý hắn ánh mắt. Dù sao cả con phố đông đúc xuất hiện một thanh niên lạ mặt quần áo rách rưới đầy máu với ba vết sẹo trên mặt làm cho con người xung quanh khinh bỉ không thôi.

- Ngươi không có mắt hả !!

Một người đi đường va vào hắn liền lườm hắn và chửi một câu.

- A. Xin lỗi xin lỗi.

Hắn vội vàng nói. Rồi nhanh đi về phía Vu gia tộc.

Đã đến gần trong tâm thành dọc đường hiện ra rất nhiều quán ăn, quán rượu, một số quán bán hàng rong và một cái tiểu điếm rất to cao tầm 15m. Tính ra trong đây là cao lớn nhất cùng với nhiều tiểu điếm khác rồi.

Đi tiếp một đoạn xuất hiện trước mặt hắn là một cái biển được làm bằng gỗ, tính đến rất to khắc chữ VU trên đó. Cửa phủ rất to cũng có hai con Hổ đá uy mãnh đứng cạnh nhưng không có to bằng ngoài cổng thành. Xung quanh lúc này đang có hai người đang canh gác trước cửa trông rất to lớn mặc thiết giáp đầy đủ tay trái mỗi người cầm một thanh đao lớn. Đối với hắn rất lớn a, tựu cầm không nổi. Hắn đứng đó tựu băn khoăn suy nghĩ đi đi vào hay không vì sợ hãi hai đại hắn canh cửa..

- Ngươi ! Đi ra chỗ khác đây không phải chỗ chơi !

Hai lính canh thấy một thằng nhóc rách rưới máu me khắp áo đã khô lại không ít thời gian loanh quanh trước cửa ngăn lại.

- A.. Thưa..thưa đại nhân. Tiểu nhân đến tìm Vu Quân Hạ đại nhân ạ..

Lục Bảo giật mình rồi nhanh chóng đáp, liền cầm thẻ bài đến đưa cho hai đại hán. Hai cái đại hán nhìn thẻ bài một lúc không có vấn đề gì chính đây là thẻ bài Vu gia rồi quay lại nhìn hắn. Sau đó hai người to nhỏ gì đó ngay một người càm thẻ bài chạy vào trong một lúc rồi đi ra.

- Thiếu chủ cho ngươi vào.

Người đại hắn vừa chạy vào ra nói.

- Đa tạ.

Hắn đáp xong cúi đầu liền đi vô. Hai đại hán nhìn Lục Bảo đi vào một cái rồi lại trở về vị trí cũ làm tiếp nhiệm vụ.

Đi qua cửa lớn tiếp trong có một nô bộc tuổi tầm 22 dẫn hắn vào, đi qua một cái sân lớn phía trái một đình viện thì dừng lại trước cửa rồi lui ra. Hắn đứng đó một lúc rồi trong phòng có tiếng vọng ra :

- Ngươi vào đây đi.

Hắn nghe vậy mở cửa đi vào. Trong phòng cũng không có quá gì khác vật phàm trước gian chính kê một cái bàn bên trái bên phải có kê một kệ sách lớn. Nhìn là đã biết người ham học rồi, gian bên cạch là một cái giường làm bằng gỗ khá to không có gì hấp dẫn nhưng chăn màn thì nhìn thấp thoáng không phải dân thường có thể với tới loại vải.

- Ngươi tại sao lại tìm đến ta ?

Người thanh niên ngồi trên bàn đang viết một bản thư pháp hay gì đó hỏi hắn. Nghe được vậy Lục Bảo ngẩn người ra, tự hỏi " Hắn không bảo tự muốn nhờ tìm hắn sao ?".

- Ta hỏi tại sao ngươi lại đến tìm ta ?

Người thanh niên nhắc lại lần nữa nhưng giọng điệu nhẹ nhàng không có thay đổi.

- Đại nhân. Tiểu nhân đã suy nghĩ kĩ rồi, để không phụ Đại ca tính mạng ta phải sống và ... báo thù.

Hắn đáp.

- Ngươi dạng này lại rất nặng sát khí. Ta tưởng ngươi tìm đến nhà vì không đủ can đảm kết liễu bản thân cơ đó... nên nhờ ta ra tay dùm...

Thanh niên tuấn tú vẫn ngồi đó không nhìn đến hắn một cái rồi nói câu trêu đùa.

- Không không, không phải. Tiểu nhân đã suy nghĩ lại rồi không phải vậy a.

Hắn nhanh đáp.

- À quên ta vẫn chưa biết ngươi tên gì ?

Nhìn qua hắn Vu Quân Hạ hỏi.

- Tiểu nhân tựa Lục Bảo.

Nói xong hắn đứng đó. Thanh niên cũng không trả lời mà vẫn ngồi đó viết nốt đoạn văn thư. Để bút xuống hắn nói :

- Ta có nói nếu ngươi cần giúp đến tìm ta, nếu ta thấy việc không quá ta sẽ giúp ngươi. Nói đi muốn ta giúp gì ?

- Thưa đại nhân tiểu nhân nay đã không còn nơi tựa. Mong đại nhân cho tiểu nhân vay tạm ít tiền tiểu nhân hứa sẽ trả lại !

Trong lòng hắn giờ đây rất muốn đi Linh Thiên Nhai báo thi đệ tử, làm cường giả hắn mới có cơ hội đi báo thù.

- Đây có 50 đồng ngươi cầm đi.

Nói xong hắn vứt trước mặt Lục Bảo một túi tiền rồi quay lại viết văn thư tiếp. Đối với hắn dạo này như vậy không nhiều, hắn chỉ muốn giúp những người dân trong làng bị ảnh hưởng bởi hai thành. Đối với hắn đó là một điều cho thanh thản hơn thôi, nhưng mà ai đến cũng chỉ muốn xin ít tiền như vậy lên hắn cũng chả thèm để ý làm gì.

- Tạ đại nhân.

- Nếu chỉ có việc đó ngươi đi đi.

- Tiểu nhân hứa trả lại.

Nghe xong Lục Bảo cầm túi vải lên cúi đầu nói rồi đi ra ngoài. Còn thanh niên thì thở dài một hơi, hắn cũng chả mong trả lại hay không. Đối với hắn chả đáng nhiêu cả. Nhưng hắn thất vọng lại thêm một người như vậy...

Còn Lục Bảo sao hắn không hiểu điều đó, nhưng hắn vẫn cắn răng hạ thấp mình để làm vì hắn đang cần tiền. Không có tiền thì hắn không thể đi Linh Thiên Nhai được, bởi cách đây tận một tháng đi đường.

Bạn đang đọc Trấn Ngục Vĩnh Hằng sáng tác bởi HyperNia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HyperNia
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.