Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sáu năm

Tiểu thuyết gốc · 1067 chữ

“Quỳnh y sư, ngài đã đi sớm như vậy. Sao không ở lại nghỉ ngơi cho đến sáng, dù sao ngài cũng đ..”

“Cảm tạ lời của lão bà bà, ta vẫn còn mang trên mình trọng trách tiên môn. Hiện giờ không thể chậm trễ.”

Giọng nói nhẹ nhàng như suối, nàng chấp hai tay trước mặt mọi người.

“Dù sao nhờ ngài mà đứa trẻ này mới sống được, thay mặt thái bà ta cảm tạ y sư.”

Vị lão nhân gia cúi đầu, nước mắt lại rơm rớm chảy. Tình làng nghĩa xóm lâu năm tính bằng chục. Giờ phải đưa tiễn đồng bạn cùng cháu của mình cũng không khỏi xúc động.

Quỳnh Sương hai mắt nhìn xuống mặt đất không dám đối diện, sự kiện hôm qua vẫn còn khiến nàng day dứt.

Như nghĩ đến quyết định nào đấy. Trên tay nàng hiện lên một lệnh bài in chữ Sương, đặt vào tay lão nhân.

“Đứa trẻ này hiện thời ta không thể nhận, nhưng sau này khi trưởng thành có cơ duyên bước vào tiên môn thì hãy đến thanh kiếm tông. Tại đó ta sẽ chào đón nó dù bất kể thế nào.”

Quỳnh Sương chân thành nói.

“C-cái này quá quý giá. Chúng tôi phàm nhân không d...”

Thấy bàn tay mình nắm chặt lại, lão nhân nhìn vị nữ y sư lắc đầu. Khẳng định rằng bản thân sẽ không đổi ý.

Nụ cười hiện hậu làm tất cả đều bị khí chất của nàng mà cảm tạ liên tục. Sau một hồi nói chuyện Quỳnh Sương bèn cáo từ rời đi.

Bất quá sau lần lịch luyện này đã cho nàng một thứ quý giá không thể dùng tiền tài vật chất quy đổi. Để lại trong nàng đạo phải hướng tới.

----

-Ta đang ở đâu đây?

Vương Ngạo lần nữa nhìn lại không gian cũ kĩ này, xa xa tiếng cuốc đất làm hắn tỉnh táo phần nào.

Không biết từ bao giờ ngất đi, tỉnh lại không thể nhìn mọi thứ, chỉ có thể nghe tiếng ngôn ngữ xa lạ.

May thay nhờ điều kì diệu nào đấy, hắn có thể hiểu được tiếng họ nói như Tiếng Việt.

Mảnh kí ức trước đấy khá nhạt nhòa, tuy chỉ có mấy ngày hắn nhắm mắt không cảm nhận nhưng với bộ não và cơ thể của một đứa trẻ sơ sinh. Chúng quá yếu ớt để hắn có thể tập trung và quan sát mọi việc.

Thành thử ra có nhiều thứ đã bỏ lỡ.

“Tiểu tử bé bỏng của ta đâu rồi!? Ta vừa đi làm về đây.”

“Ai cha...Cuốc mấy mảnh ta đau lưng chết mất!”

Bỗng từ ngoài hướng tới giọng nói đôi nam nữ, một bên mềm mại, một bên có chút trầm khàn.

-Họ về rồi..

Liếc nhìn sang hai người, Vương Ngạo nhớ lại về mấy ngày trước.

Bản thân sau khi sinh chưa hiểu chuyện gì đã mang thân phận mồ côi không nơi nương tựa. Tưởng sắp phải nằm ven đường bụi cỏ.

Ai ngờ có một cặp vợ chồng nông dân hiếm muộn không có con cái nhận nuôi, coi như con ruột quyết định nuôi lớn.

-Không ngờ có ngày chuyện này xảy ra với mình.

Hắn nhắm mắt lại giả vờ như đang ngủ, điều chỉnh hơi thở sao cho giống nhất có thể.

“Ui chu choa nhìn mặt tiểu tử này đi lão công, tướng mạo sau này rất soái đấy chứ!”

Liễu Thanh không thể ngừng ôm đứa bé mà cưng nựng, ngay cả Trương Tam bên cạnh sau khi rửa tay kĩ càng mới dám bước tới. Đôi mắt trìu mến nhìn hắn.

Ông tuy bàn tay thô kệch nhưng ôm hắn tay phải cố giữ để không run, ôm một đứa trẻ sơ sinh làm ông thổn thức.

“Đúng là một tiểu tử mạnh khỏe, sau này chắc chắn sẽ kiếm được nhiều vợ.”

Trương Tam tự hào nói vừa bế hắn trên tay.

“Ông nói vậy là muốn có thêm mấy tiểu thiếp nữa đúng không!? Tôi đây chưa đủ mà còn dám truyền cái ý nghĩ đấy cho tiểu Ngạo!”

“A..A..Lão bà ta biết lỗi, ta chỉ thuận miệng a.”

Lão Tam bị véo tai liền ra sức xin tha nương tử, mà Vương Ngạo ngay bên mắt cá chết nhìn hai người trêu đùa từ bao giờ.

-Cũng coi như có phúc.

Thầm nghĩ, hắn bèn chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Khung cảnh một gia đình nhà nông sống yên ổn diễn ra, tuy không giàu sang nhưng lại đầm ấm.

...

Khoảng thời gian này là lúc Vương Ngạo được tẩm bổ nhiều nhất, ngoài việc ngày nào để hắn ăn là phải sang nhà Vân mẫu xin sữa thì tất cả đều lặng lẽ trôi qua.

Không biến động, không xung đột nào hướng tới ngôi làng bé nhỏ này.

Tất nhiên, việc gì cũng có hai thái cực của nó.

----

Sáu năm trôi qua...

Con số không lớn không nhỏ, là chồi non đâm khỏi mặt đất. Là những miếng gỗ đầu tiên xây lên nhân sinh con người.

Có một cây cổ thụ giữa làng, các tán cây to lớn cảm tưởng như che cả thiên địa sừng sững.

Tán lá xanh mát, bóng cây bao trùm cho những đứa trẻ nô đùa. Tại đấy đứng nhìn từ xa thấy cảnh đồng ruộng đang được nông dân hết mực chăm no cày cấy, đón ngày trổ bông.

Từ trên cành cây to bự, một thân ảnh nhỏ con ngồi bên trên. Miệng huýt sáo, hai mắt nhắm lại.

Hắn nằm ở đấy một cách bình thản, cơ thể cân bằng không chút miễn cưỡng. Cảm tưởng như hắn ngủ mà không chuyển động thân thể.

Nét mặt hiện ra sau các tán cây rung rinh, ánh nắng chiếu nhẹ lên.

Mái tóc đen được cắt ngắn lại. Một đôi mày kiếm đậm, hai mắt rồng nhắm lại, cái mũi đặc trưng châu Á. Nhân trung cân đối, nhìn tổng thể khuôn mặt đường nét rõ ràng.

Cơ thể tốt hơn đồng trang lứa nhờ lao động, nhìn qua còn tưởng hắn con nhà võ.

Hai mắt mở to, thiếu niên đã tỉnh...

--------

P/S : Có tấm lòng thì một cốc cafe ở đây.

TP Bank : 8484 2946 789 - NHGB

Bạn đang đọc Trần Tục Đạo sáng tác bởi Dreamsan

Truyện Trần Tục Đạo tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dreamsan
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.