Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam hồn hoãn mỹ

Tiểu thuyết gốc · 1950 chữ

Thanh Minh ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi đã được một khắc, hắn chuẩn bị rời đi. Ngay khi tinh thần đang buông lỏng, mặt đất bỗng nhiên chợt động rồi nứt toác ra, một bóng đen theo khe hở trui lên, trông nó như một sinh vật kỳ dị.

Cả người hắn tựa hồ một cây nến bị hơ qua nhiều lần trên lửa, khắp người thớ thịt thi thoảng chảy xuống như nước, lộ ra đủ chỗ xương trắng cùng nội tạng nham nhở. Miệng hắn nhấp nháy nói chuyện, nhưng cổ họng lại chảy xuống một khối thịt chẳng thể cất lời, nhìn cực kì kinh dị, đi kèm đáng sợ là một nỗi buồn nôn khó kiềm.

“Lão già, ngươi chưa chết?”

Thanh Minh hốt hoảng, không kịp làm gì đã bị lão ta vọt tới trước người. Lão đem toàn bộ khí lực cuối cùng đánh tới, một quyền như rời núi rơi vào ức Thanh Minh. Quyền không xuyên qua ngực nhưng lực dư chấn lại xuyên thẳng qua lưng, không khí như thành luồn phun ra ầm ầm.

Khập!

Xương ngực Thanh Minh vỡ nát, ngũ tạng vụn ra. Miệng y phun máu tươi, xối thẳng lên người sáp Phùng Khải. Vung ra một quyền dùng toàn bộ sinh cơ như vậy, Phùng Khải đổ dầm xuống, trực tiếp rã rời hổn hển, lúc này một ngón tay động cũng khó khăn.

“S-Sư phụ, ta... ứng kiếp không được rồi.” Trong lòng mệt mỏi, Thanh Minh cười nhạt tự nhìn vùng ngực của hắn.

Thanh Minh gục tại đó thoi thóp, tự thấy sinh cơ đang dần lụi tàn. Tuy một quyền kia không xuyên qua ngực hắn nhưng mảnh áo sau lưng đã bị chấn vụn, Thanh Minh đứng dậy không nổi, khụy rạp xuống.

Máu nhuộm đỏ áo vải. Cùng với đó, theo máu từ miệng tràn ra thi thoảng có lẫn vài mảnh nội tạng vỡ nát sền sệt. Nhìn cái này, Thanh Minh bỗng nhớ tới đậu xốt cà chua của mẹ hắn, lòng lại buồn thiu: “Nương à, hài nhi không thể ăn xốt cà của người được nữa rồi.”

Thời điểm sinh tử, con người thường suy nghĩ nhiều chuyện vụn vặt.

Hai mắt mệt mỏi, tầm nhìn ảm đạm dần, Thanh Minh muốn lau khóe miệng nhưng chỉ khẽ động được một ngón nhấp nháy, hữu khí vô lực chẳng thể làm gì. Lồng ngực vừa rồi đau đến cực điểm, nội tạng quặn lại gào rống từng cơn, tựa như mãnh thú không chịu giam cầm, giờ đây lại thật yên tĩnh.

Yên tĩnh để kính tử vong.

Lúc này, Thanh Minh đang hồi tưởng lại những chuyện trước kia, mong muốn mang theo những điều tốt đẹp trước khi biến mất nhưng không được. Ý thức của hắn đang mơ hồ, toàn bộ ký ức muốn tan ra trong mệt mỏi đau đớn.

Hắn sẽ chết.

Cái chết thì ra đáng sợ như vậy, nhưng cũng không khác gì một cơn buồn ngủ thiu thiu.

Ngủ thiên thu?

Bầu trời ảm đạm như sầu thương đưa tiễn. Lòng buồn nhuộm lên cảnh vậy ư?

Hắn không có vĩ đại tới nỗi khiến trời khóc đất thương, thiên tượng đưa tiễn.

Không phải đưa tiễn, là mưa!

Hoặc có thể là trùng hợp!

Hoặc đúng là như vậy!

Mưa!

Mưa rồi, nơi này đã gần mười lăm năm không mưa, nay lại thay đổi!

Khắp vùng này, từng thôn xóm nhỏ, người người nhà nhà chạy ra, ngưng lại nhìn lên bầu trời. Mọi hoạt động khựng lại một chút mà chứng kiến một khoảnh khắc này.

Đâu đó, đứa trẻ đang mút mứt quả dừng lại, đưa ánh mắt hướng tới bầu trời. Mưa đối với nó giống như truyền thuyết Nhân tổ vậy, từ khi sinh ra tới giờ nó chưa hề biết mưa là gì, tò mò vô cùng.

Đâu đó, lão hán đang giương dao chặt xương lợn, dao đang vung cũng dừng lại theo ánh mắt, lưỡi dao sắc lạnh bám vào ánh mắt nhìn lên thiên không ngắm nghía.

Muốn chém đôi trời xanh sao?

Đâu đó, tiểu nhị đang rót trà ô long hảo hạng, trà nóng đã trào ra bát, hướng tới chân hắn chảy xuống, nhưng dường như tiểu nhị kia cũng không cảm giác được, ánh mắt tập chung lên những đám mây đen nặng trĩu muốn rơi.

Khắp nơi, ở cái vùng này, mọi người đều nhìn chung một chỗ.

Hơn mười năm không mưa, đây thực là cảm giác như tìm thấy cái mới mẻ trong sự cũ kĩ. Cứ như lâu ngày được bạn cũ phương xa tới chơi, vừa ngợ vừa quen.

Trái với cái hân hoan ấy, phía thượng du u sầu tang thương.

Giọt nước đầu tiên rơi xuống, nhẹ nhàng tựa bạch vũ phiêu phiêu.

Tách!

Giọi nước đầu tiên trực tiếp rơi xuống khóe mắt thiếu niên đang ngồi khụy trên tấm sỏi bờ sông, ảm đạm đau thương, khuôn mặt hắn đang ngửa chếch lên trời. Hắn nhìn trời tựa như trách móc, tựa như oán than, cũng có thể tựa như đang chờ đợi.

Chờ đợi điều gì, cái chết của hắn chăng? Hay đơn giản chỉ là chờ mưa xuống như bao người.

Chung quy, hắn đang ngẩng đầu hiên ngang đối lập với sinh cơ đang rủ xuống ảm đạm.

Thật giống!

Nếu mẹ hắn ở đây, hay đám người Bạch Y, Diệp dược sư sẽ lập tức sửng sốt!

Cái tư thế này, cả thần thái tiều tụy, cả ánh mắt đầy khó hiểu này đều thật giống.

Thật giống kẻ tù tội bị xiềng xích kia trong Uẩn Trí Đan hôm ấy, nhất là hắn đang có một giọt lệ hoen mi.

Khi ấy, một giọt lệ kia của tử tù trôi đi theo gió bay về thái không, Thanh Minh nơi này một giọt nước tại khóe mi trôi ngược vào trong lòng.

Giọt nước mắt trôi ngược.

“Thành công rồi.”

Giọt nước nhỏ trên khóe mi khô đi, thiếu niên trong lòng nở rộ. Hắn cứ tưởng hết thảy thấy bại bước cuối.

Giờ đây hắn...

Tam hồn hoàn mỹ!

Cái cảm xúc này, không ai có thể hiểu, hắn hận chỉnh mình lúc này không thể cử động, không thể cuồng quay biểu đạt những gì đang sục sôi lúc này.

Hắn thực muốn điên cuồng mừng rỡ, hắn muốn hét lên.

Lúc này, hai mắt hắn đã sáng lên một chút, cái cảm xúc này sao có thể kiếm chế được, hắn muốn gào lên trong vui mừng nhưng không được.

Trời đổ cơn mưa dào, tẩy rửa đi ô uế nhân gian.

Trong mưa, không ai biết thực sự là hắn đang khóc. Ngay cả chính hắn cũng vậy.

Lòng hắn vui mừng rất khó tả, dân chúng nơi đây đón mưa, mang niềm vui mới mẻ thân quen, hắn cũng vậy.

Mưa như chút nước, mưa càng to càng nhanh tạnh. Bầu không khí bị cuốn đi trọc nhiễm, thanh mát dễ chịu.

Thanh Minh loạng choạng đứng lên, tuy mệt mỏi nhưng bờ lưng của hắn lại thẳng tắp hiên ngang, không như hồi trước. Cước bộ hắn đồng đều, suy nghĩ liên thông không cần thở gấp gượng ép. Khí chất khác biệt với lúc trước một trời một vực.

Thanh Minh đến trước Phùng Khải đang co quắp ở đó chỉ còn một hơi. Giữa chiều, mưa xong để lộ mặt trời dịu mát, ánh nắng chiếu sau Thanh Minh như thể hắn đang tự phát hồ quang, huyền diệu vô cùng.

Phùng Khải thấy chói mắt. Tuy hai mắt đã mờ, hắn vẫn thấy chói mắt. Hắn không biết mình sai ở đâu, khinh địch ư? Không hề. Chắc là kinh nghiệm rồi, nhưng lão tự nhận mình cũng là người từng trải, tại sao lại lật thuyền trong mương, bị một đứa nhóc mười hai tuổi tính liên hoàn kế như vậy. Quả thực là một thằng nhóc đáng sợ.

Thanh Minh hồi phục đôi chút chút sức, sinh mệnh mới lấy lại một tia, nhưng không thể không phòng.

Phốc!

Một con dao găm nhỏ cắm vào giữa bờ trán của cái xác đang rữa ra như nến, hẳn phải chết không nghi ngờ. Nhưng để chắc chắn, một dao cắm trán vẫn là việc cẩn thận cần thiết. Thanh Minh hết lực, ngã về sau, lưng đặt xuống đất.

Quá mệt mỏi, hắn chưa bao giờ đặt lưng cảm khái như thế này. Nhưng, toàn bộ cơ thể phế rồi, thực không ai tới cứu, hắn chết là chuyện tất nhiên. Huống hồ, sư phụ hắn hiện không rõ tình trạng.

Nghĩ tới đây, hắn trực tiếp lịm đi, lâm vào miên man bất tận.

...

Cẩm thôn, cổng thôn, gốc gạo già theo gió đung đưa cạnh chòi gác cao.

Cách đó xa xa, ba bóng người đứng nhìn về phía thôn. Một lão giả già tới cực điểm, lưng còng mang hộp gỗ đào, một hài tử tầm năm tuổi lông mày chỉ là một chấm nhỏ hình bầu dục, một trung niên nam tử toàn thân gọn gàng, khuôn mặt quấn kín chỉ lộ đôi mắt, đằng sau hắn là tám cây đao, trái phải mỗi bên bốn cái.

Trung niên nam tử mở miệng, hướng lão nhân nói.

“Tại đây xác thực, Lâm trưởng lão mời xem qua.”

Nói rồi hắn đưa cho lão nhân một phong thư, lại đưa lão nhân một cái mai rùa.

Lâm lão xem xét một lượt, cung kính nói với hài đồng.

“Phong chủ, đích xác.”

Trung niên nam tử nghe vậy có chút giật mình, cũng chỉ thoáng một cái. Hắn nhìn hài tử kia cung kính, hỏi:

“Xin hỏi, ngài là...”

“Thủy Công Văn. Hết việc, thanh toán.” Hài tử nhìn lão giả đưa một ánh mắt.

Lâm lão cầm một cái bình nhỏ, không gian quanh bình vặn vẹo, xích khí quần quận quang mang, như hồng hoang mãnh thú điên cuồng muốn lao ra ngoài.

Trung niên quấn mặt kia tỏ vẻ ngưng trọng, nhìn tiểu hài, nói:

“Tại hạ chỉ tới thông báo, vật này nên để bề trên nhận thanh toán, cấp bậc cao mới có phân lượng.”

Hài tử nhìn trung niên: “Không nhận, sau đừng lấy.”

Nam tử trung niên nghe vậy vẻ mặt rất khó coi, từ trong tay vận một cái trận văn, sau đó mới dám đưa tay tiếp nhận ngọc bình. Ngọc bình tới, tay nam tử như bị thiêu đốt hừng hực, bàn tay hắn bị nhiệt lượng gặm cho nham nhở, không biết tự thân trèo chống được bao lâu. Nghĩ tới việc Lâm trưởng lão cầm tới nhẹ như không, hắn thầm lắc đầu một cái rồi mới rời đi.

“Cáo từ!”

Nam tử vút đi nhanh rồi chìm về phía xa chân trời, sáu cái bóng đen từ đâu xuất hiện, đồng hành mà đi. Lâm lão giả thấy vậy cho một cái đánh giá thưởng thức: “Làm việc thật cẩn thận.”

Nam trung niên phi hành thật nhanh, rất nhanh bỏ xa vùng này. Hắn hơi nheo mày nói:

“Không biết có mang được về hay không, thật là phỏng tay.”

Mấy kẻ đồng hành xung quanh cũng cười khổ:

“Thật phỏng tay, đúng nghĩa đen nghĩa gió.”

Mấy người cười khà khà với nhau một chầu.

“Thủy Công Văn, Thủy Công... Giang. Thì ra là vậy, Giang Văn!”

Trung niên nam tử bỗng vui vẻ kích động, vụt thật nhanh đi. Tâm tình của hắn lúc này chắc cũng như vậy.

Bạn đang đọc Tranh Minh sáng tác bởi yy15796339
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy15796339
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.