Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đàm phán

Tiểu thuyết gốc · 1789 chữ

Hừng đông động đậy không ngừng vậy mà bị màn đêm thẳng thừng áp xuống.

Thanh Minh cùng Dao tiểu thư sóng vai nhìn sơn trại phía xa, ánh mắt mệt mỏi.

Không ngoài dự tính của Dao tiểu thư là bao, việc Hải Vô Khanh chết tạo ra vài ngọn sóng nhưng chẳng mấy chốc lại dừng bặt. Cùng với đó, việc tìm kiếm vị phu nhân của đại ca quá khố được hủy bỏ, ai cũng mệt mỏi sau một đêm dài.

Với kẻ làm thuê, ai làm chủ cũng vậy, miễn có thể chả đủ công mỗi ngày. Lũ cướp này lại chẳng khá hơn là bao, việc ai làm thủ lĩnh không ảnh hưởng tới việc chúng có rượu có thịt, vậy cớ chi phải khóc lóc buồn rầu, còn mất công tìm về chị dâu tương lai? Lại nói tới việc giúp Hải Vô Khanh cướp vợ, đa phần bọn chúng đã không mấy vui vẻ, đem mạng của mình cướp về thứ mà chỉ đại ca mới có thể hưởng thụ, bọn chúng không có ngu đến mức như vậy, thế nhưng vẫn phải đi làm, bởi đội buôn có không ít vàng bạc. Vậy nên giờ đây tìm một người đàn bà là chuyện thừa thãi, mau về tiệc rượu đưa tang Hải Vô Khanh mới tận chức kẻ làm tiểu đệ.

Rạng sáng, Thanh Minh và Dao tiểu thư là tù nhân nên nào có quyền lợi đi giành vị trí cầm đầu, hai người "nhường lại" cho đám cướp tranh đoạt, bắt lấy thời điểm này đào tẩu thành công. Bọn họ im lặng mà đi, suốt chặng đường không nói một lời, xuyên qua một bãi lau, cuối cùng cũng thấy chân trời mới. Tính từ lúc rời bờ biển, hai người đã đi được ba canh giờ. Càng vào sâu, địa hình càng thay đổi nhiều, Thanh Minh và Dao tiểu thư đang bước trên một bình nguyên tươi tốt.

Giữa trưa, mặt trời lên cao chót vót.

Kể từ hôm qua tới giờ vẫn chưa thực sự được nghỉ ngơi một khắc nào, cả người Thanh Minh đã mệt lử. Tìm tạm một gốc cổ thụ, hắn ngồi đè lên một cái rễ nổi thư giãn. Thấy Thanh Minh dừng, Dao tiểu thư cũng dừng theo. Nàng cũng tìm một nhánh rễ gồ lên, vị trí không quá gần Thanh Minh.

Dao tiểu thư ngồi xuống đầy nặng nhọc. Nàng thử quay đầu nhìn Thanh Minh một nhịp, không biết nghĩ gì lại quay lại ngay, dựa vào gốc cây thở hắt ra.

Nàng khẽ vén ống quần lên xoa bóp, hai bàn chân đã sưng tấy ửng đỏ. Dù đang Luyện Cốt, nhưng nàng mới học hai tháng gần đây, lại chỉ học sơ qua vài thứ cơ bản, vậy nên di chuyển một đoạn đường dài như vậy thực sự là quá sức với một tiểu thư không quen nặng nhọc như nàng.

Thanh Minh liếc mắt qua, thầm cảm thán vị Dao tiểu thư này một tiếng.

Mấy ngày nay đem tới không ít mệt mỏi, dù là hắn cũng đã tới giới hạn, huống chi một vị tiểu thư như nàng. Vậy mà suốt chặng đường, Dao tiểu thư không có lấy một lời than, không dừng lại một nhịp, bước chân vẫn luôn theo Thanh Minh sát sao.

Thanh Minh tự hỏi, liệu hắn không chủ động nghỉ tại đây, vậy nàng sẽ còn mặc kệ mà đi tiếp chứ, dẫu cho bàn chân đã sưng tấy nhức nhối?

“Dao tiểu thư kỳ thực không cần theo ta như vậy, ta vẫn chưa đồng ý với tiểu thư về chuyện bảo vệ.”

Thanh Minh cất tiếng, đây là lời đầu tiên tính từ đêm qua tới giờ.

“Đi lâu như vậy mà không bắt gặp một bóng người nào, nơi đây vắng vẻ heo hút, độc hành quả thực không nên. Nếu Viên công tử cảm thấy khó chịu, vậy thì cứ nghĩ chúng ta ngầu nhiên cùng đường là được rồi, đường là của chung.”

Nghe tiếng Thanh Minh, Dao tiểu thư vội kéo gấu quần xuống rồi đáp lời. Nàng vẫn mặc bộ nam phục Thanh Minh đưa vào tối qua, rất gọn gàng tiện cho di chuyển, không xòe xòa diêm dúa như váy hoa tiểu thư đô thành.

Thanh Minh đổi một giọng nửa đùa nửa thật nói.

“Tứ phương vắng vẻ, vậy Dao tiểu thư không sợ ta làm gì sao?”

“Có, ta sợ.”

Thanh Minh nghe vậy ngạc nhiên: “Thẳng thừng như vậy?”

“Ta vẫn chưa quen tự lập cho lắm, nơi này xa lạ không một bóng người. Với khả năng của ta, cảm giác sống không qua hai ngày.” Dao tiểu thư bình tĩnh đáp.

“Nghĩ cũng có lý, nhưng lý đấy đối với ta vẫn chưa đủ. Cùng trốn thoát, giao kèo trước đó của chúng ta đã xong.” Thanh Minh không nóng không lạnh nói, hắn quay sang đối mặt với Dao tiểu thư.

Nhìn hắn, Dao tiểu thư vẫn điềm đạm đáp.

“Công tử không thử suy nghĩ thêm về điều kiện kia của ta sao. Tiên môn và bí tàng, hai thứ này cho dù là hoàng đế cũng chưa chắc biết. Tính về bí tàng, những tu sĩ trong tiên môn cũng chẳng mấy ai có tin tức, công tử nên thấu đáo lại một lượt.”

“Không cần.” Thanh Minh thẳng thừng đáp.

Kỳ thật hắn rất động tâm, chẳng qua hợp tác với một người khó đọc vị và thông minh như Dao tiểu thư này, Thanh Minh cảm thấy không nên.

Chim chết vì mồi, không nên tham lam quá.

“Dao tiểu thư, ta có hướng riêng, và sắp làm đại sự. Vậy nên Viên mỗ không mong Dao tiểu thư tiếp tục như vậy. Giữa nơi vắng vẻ như thế này, trên người tiểu thư lại mang đại cơ duyên, ta không ép tiểu thư đã rất nhân từ hữu nghị, vậy mong tiểu thư cũng đừng làm khó dễ ta. Thế này đi, chỉ cần tìm thấy một thôn bản, vậy ta cùng tiểu thư đường ai nấy đi, ta chỉ có thể tận lực như vậy.”

Dao tiểu thư nghe vậy có hơi cau mày. Suy tư rất lâu, nàng hỏi.

“Viên công tử biết ‘Mạnh’ không?”

“Mạnh?” Thanh Minh khó hiểu nhắc lại.

“Ta chỉ biết một chữ này, không biết nó có ý nghĩ gì. Người, vật, tổ chức,.. ta cũng chẳng nhớ rõ. Ta sống là đi tìm nó.” Dao tiểu thư xa xăm nói, lần này Thanh Minh có thể cảm nhận được cảm xúc của nàng khi nhắc tới chuyện này.

Từ lúc hợp tác với Dao tiểu thư, Thanh Minh đã bắt đầu chú ý tới thói quen, cử chỉ, cách biểu lộ của nàng, thông qua đó hòng muốn đọc vị một hai. Nhưng rất khó, vị Dao tiểu thư này rất sâu, Thanh Minh chẳng nhìn được gì cả. Duy chỉ chuyện vừa rồi, Thanh Minh mới thực sự cảm nhận được “Mạnh” là một thứ quan trọng với nàng.

“Ta không hiểu lắm, vốn không liên quan tới chúng ta.”

Dao tiểu thư nghiêm túc trả lời:

“Ta nói những lời trên để tỏ rõ một điều, ta cần sống sót bằng bất cứ giá nào. Ít nhất là trước khi tìm được nó, dù phải trả bất cứ điều gì.”

Nghe Dao tiểu nói vậy Thanh Minh rất bất ngờ. Không nghĩ được một người như nàng cũng có thể nói những câu như vậy.

Một chút gì đó ngập ngừng cùng lo sợ xuất hiện trong lòng Dao tiểu thư, nàng không đánh lòng, cắn răn nói.

“Thái tử sắp chết, ta nghĩ Yên Hưu Lộc cũng không hơn là bao. Thêm hai thông tin này, đủ không?”

“Chết?” Thanh Minh trợn tròn mắt khi nghe thông tin này.

Cả Lạc Nam cũng không có lấy một tin tức của Thái tử, vậy mà vị tiểu thư này lại có thể rõ ràng, cùng với đó, an toàn của Yên Hưu Lộc nàng cũng phỏng đoán được một hai.

“Ta có thể đảm bảo là sự thật. Thời gian gấp rút, công tử nên nghĩ cho kỹ.”

Thanh Minh không do dự hỏi ngược nàng.

“Điều kiện là gì?”

“Lập thần hồn thệ. Thứ nhất, bảo vệ ta cho tới khi ta tìm được người hộ đạo, hoặc nhiều nhất tới mùa Xuân năm sau. Thứ hai, những biểu hiện hay hiểu biết công tử về ta không thể nói cho kẻ khác. Thứ ba, trong thời gian này, trên đường đi nếu phàm không phải việc của công tử, vậy không nên xen vào, tránh đi nhân quả phiền phức.”

Thanh Minh nghe một lượt, không cảm thấy quá đáng, nhưng những điều kiện này vẫn chỉ về một bên. Hắn hỏi lại.

“Đó là chiều thuận, vậy ngược thì sao?”

Dao tiểu thư chẳng mất một giây nào, nàng lập tức đáp lại ngay:

“Không có ngược, ta không thích thề.”

Thanh Minh cười nàng: “Tiểu thư như vậy làm khó ta.”

“Thế này đi, ta sẽ nói vài thông tin. Còn sau này hợp tác sâu tới mức nào sẽ quyết định lại sau, công tử đồng ý chứ?”

“Được!”

Dao tiểu thư rụt rè chắt lọc từ ngữ nói.

“Nếu ta đoán không lầm, Thái tử Lạc Nam trong vòng hai tuần nữa sẽ chết, Yên Hưu Lộc sợ cũng không lành lặn gì. Với năng lực của bọn họ, không, với năng lực của Lạc Nam giờ cũng chẳng ai cứu được. Công tử muốn nhúng một tay vào rất khó, nhưng nếu không nhanh e rằng muộn.”

Luồng thông tin này khiến Thanh Minh không ngờ được, ngay lập tức hỏi nàng.

“Tiểu thư có biết hai người bọn họ bị nhốt ở đâu không?”

Không trả lời vấn đề này của Thanh Minh, nàng đứng dậy nhìn khoảng trời xa xăm.

“Nơi này có lẽ là đông nam của Lục Nguyên, muốn tới kinh đô cũng mất ít nhất là bốn ngày ngựa. Công tử, đến lúc đó lại bàn tiếp chuyện hợp tác. Yên tâm, kể cả ta có nói hết thông tin vào lúc này hay là chỉ hé vài lời như vậy đều không khác gì nhau, vậy nên công tử có vội cũng không được.”

“Đi!”

Tuy Dao tiểu thư không nói thẳng thừng, nhưng Thanh Minh vẫn nghe được một vài ý trong lời của nàng, địa điểm có lẽ cách Hàm Dương – Kinh đô Lục Nguyên không xa, và có khả năng rất liên quan tới địa điểm này.

Bạn đang đọc Tranh Minh sáng tác bởi yy15796339
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy15796339
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.