Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh tới mai

Tiểu thuyết gốc · 1717 chữ

Cổng thành Hàm Dương đã cách không xa, nhìn thoáng qua cũng thấy được cảnh binh lính nghiêm ngặt. Mỗi một lượt ra lượt vào đều phải kiểm tra giấy tờ, kẻ có lai lịch bất minh không được phép xuất nhập, nếu không giải thích được xuất thân, tra khảo tại đại lao chính là điểm phải dừng chân phải tới.

Nhìn cảnh này, Thanh Minh biết tự hắn sẽ không vào được. Thanh Minh tới đây do nhận lời hộ tống Vấn Tử Mẫn, tiện thể thông qua đó dò hỏi tin tức Yên Hưu Lộc. Không vào được thành quả thực không tiện, nhưng cũng hết cách.

Muốn có tin tức bởi vì hiện giờ, những thứ Thanh Minh biết được rất nghèo ngặt, vẫn là những thông tin cũ kỹ: Thái tử mất tích, Yên Hưu Lộc chạy trốn, Tào công công nhận lệnh truy bắt. Nhưng mà những ngày trước, Dao tiểu thư có nói Thái tử và Yên Hưu Lộc nguy hiểm cận kề, điều này làm Thanh Minh rất mơ hồ.

Thứ nhất, vì sao nàng biết được? Ngay cả hoàng thất Lạc Nam cũng không rõ, một nữ tử như Vấn Tử Mẫn tại sao lại có được những thông tin này? Thứ hai, Vấn Tử Mẫn cho Thanh Minh cảm giác rất sâu, còn không rõ nàng là địch hay là bạn.

Hôm ấy Vấn Tử Mẫn có nói, chuyện an nguy của Thái tử và Yên Hưu Lộc không có ai có thể nhúng tay vào, kể cả Ngự Cần Vi hay hoàng thất Lạc Nam, đây mới là điều làm Thanh Minh lo sợ nhất. Nếu quả thực như thế, một thiếu niên Luyện Tạng chưa xong như hắn có thể làm được gì?

Đắn đo suy nghĩ, tiếng Vấn Tử Mẫn bên cạnh nhỏ nhẹ truyền tới.

“Cảm tạ Viên công tử những ngày qua. Giờ đã tới Hàm Dương, ta có bằng hữu cũ có thể giúp được, vậy nên nếu công tử không muốn suy xét những gì ta đề nghị hồi trước, chúng ta có thể chia tay ở đây.”

Thanh Minh vẫn điềm tĩnh không nóng không vội, hắn đáp.

“Tại sao Dao tiểu thư lại tin tưởng một người như ta vậy?”

“Hôm ấy ở yến tiệc Lạc Nam, Ngự thành chủ có giới thiệu công tử với hoàng thượng. Thấy được điều này, ta có thể đoán chức vụ của công tử dưới trướng Đoạn Sơn Thành không nhỏ. Không lâu trước ta có xem qua danh sách nhân thủ của Ngự thành chủ, không hề có tên của công tử bên trong. Dựa vào nó, có thể Ngự thành chủ muốn để công tử tới tiên môn học tập.”

Thanh Minh nghe vậy giở khóc giở cười, vị Dao tiểu thư này thông minh quá lại hóa hồ đồ. Hắn nào phải nhân vật quan trọng gì cần che giấu gì, chỉ là một kẻ hưởng ké hương hoa của cô gia Ngự phủ mà thôi. Nhưng mà Thanh Minh sẽ không nói ra chuyện này, hắn hỏi lại.

“Những điều tiểu thư nói không hề liên quan tới câu hỏi của ta.”

“Tất liên sẽ liên quan. Giống như công tử, ta cũng muốn tới tiên môn học tập. Phương xa xứ lạ, vẫn nên cần người đồng hành. Với chiến lực võ giả Luyện Tạng của công tử ta nghĩ mình sẽ được an toàn. Thực ra nhà ta không có nhiều tiềm lực, nhiều nhất chỉ có thể thuê người tương đương công tử. Nhưng mà lòng người khó phòng, lựa chọn công tử là lý trí hơn thuê ngoài.”

Thanh Minh không ngờ rằng Vấn Tử Mẫn sẽ chi li như vậy. Hắn nói:

“Vậy chẳng lẽ ta đáng tin?”

“Ừm, đúng thật là không đáng tin. Nhưng mà chúng ta vừa trải qua sinh tử, có thể nói có giao tình đi. Cộng thêm việc công tử là bộ hạ của Ngự Cần Vi, niềm tin có thể củng cố đôi chút. Cuối cùng, nếu ta có mệnh hệ gì thì tất cả đều có thể điều tra rõ được, Đoạn Sơn Thành đâu thể chạy khỏi Lạc Nam, vậy nên công tử không trốn được tránh nhiệm.”

Một đường đối thoại đã cách cổng thành không xa, Thanh Minh dừng xe ngựa tại đây. Vấn Tử Mẫn bước xuống, nhìn về phía cổng thành nói.

“Công tử không vào được rồi, vậy thỏa thuận cũng chấp dứt. Ta sẽ nói nửa sau đoạn tin tức về Yên Hưu Lộc coi như hết duyên.”

Thanh Minh chắp tay đa tạ, nói: “Mời tiểu thư...”

“Hắn với Thái tử bị giam cùng một chỗ, đều là Tào công công bắt đi. Yên Hưu Lộc giờ này đã chết…? Ừm, cũng có thể còn sống, ta không rõ.”

Thanh Minh chợt nheo mày. Nhớ ngày ấy, thời điểm hắn còn ở trong ngục với Ngự Cần Vi, Thanh Minh đã suy diễn được việc này có can hệ rất lớn với Tào công công. Không ngờ tin tức Vấn Tử Mẫn cung cấp lại trùng khớp như vậy.

“Vậy đã chết hay chưa?”

Tựa như đoán được Thanh Minh sẽ hỏi như vậy, nàng đáp:

“Nếu ta nói Yên Hưu Lộc đã chết, công tử sẽ bỏ đi, đúng chứ? Ở đây cũng không liên quan tới công tử.”

“Đúng vậy.” Thanh Minh đáp.

“Vậy ta sẽ nói chưa chết. Công tử muốn làm một thỏa thuận không?”

Thanh Minh nhìn nụ cười nhạt của nàng, chợt nhớ đây là lần đầu tiên Vấn Tử Mẫn cười với hắn, nàng lúc này rất đẹp. Nhưng Thanh Minh lại không có tâm trạng ngắm hoa, hắn chỉ muốn nhìn thấu ý muốn của nàng khi hỏi như vậy. Không nhìn ra được gì, Thanh Minh thở dài đáp.

“Tiểu thư nói thử?”

Thành Hàm Dương náo nhiệt, phía đường xa ngược lại đìu hiu, duy chỉ có hai bóng người đứng đó cùng một chiếc xe ngựa. Thanh Minh đã mời nói, Vấn Tử Mẫn bèn cất lại nụ cười, tựa như nàng rất sợ lãng phí thứ này. Ngẫm một chút, Vấn Tử Mẫn kể:

“Đại Châu rộng lớn, tiên môn vô số, gần bán đảo này nhất chính là Vô Ngân Môn nằm ở đông cực Đại Châu. Bỏ ra một cái giá cực lớn, ta biết được nơi mà Thiên Hành Châu của Vô Ngân Môn sẽ dừng lại một vài ngày tuyển chọn.”

“Chuyện này thì có liên quan gì?”

“Thú thật với công tử, ở Hàm Dương này ta chẳng có bạn bè đáng tin, cùng lắm chỉ là xã giao vài câu chào mà thôi. Vậy nên ta muốn công tử bảo hộ toàn mạng cho ta tới địa điểm kia.”

Thấy nét mặt lưỡng lự của Thanh Minh, Vấn Tử Mẫn lại cười nhẹ, dường như đọc được băn khoăn trong lòng hắn, bèn lấy thời gian dồn người:

“Thời gian của ta không nhiều. Nếu trong hôm nay công tử không quyết được, ta sẽ nhờ người trong thành hộ tống. Viên công tử nên suy xét kỹ, công tử có thể theo ta ứng tuyển tiên môn, đây là cơ hội ngàn năm khó được.”

Đảo ý một hồi, Thanh Minh cất giọng hỏi.

“Chuyện Yên Hưu Lộc?”

“Theo tình báo ta biết được, Yên công tử hôm ấy bị Tào công công đưa tới Hàm Dương, ngụy trang thành chạy trốn lừa đi toàn bộ Lạc Nam. Ta nghĩ hắn sắp chết rồi, với lực lượng của công tử hay Lạc Nam cũng khó mà cứu. Đây là toàn bộ những gì ta biết được, mong công tử thấy rõ hảo tâm của tiểu nữ.”

Nói rồi, Vấn Tử Mẫn quay người bước đi, để lại Thanh Minh và xe ngựa ở đó.

Cùng lúc này, trong một thạch động âm u, Lạc Kim Lân ngáp dài. Hắn quay sang nhìn Yên Hưu Lộc, ánh mắt có nhiều suy nghĩ.

“…Vậy là chết rồi?”

Lạc Kim Lần cười nhẹ, hắn lại than lên một câu không mới.

“Sóng muốn tẩy sạch, nhưng nào phân biết được uế và thanh.”

Hự! Khụ Khụ!

Hai tiếng ho sốc nặng nề vang lên, Yên Hưu Lộc bỗng trong yên lặng tỉnh dậy. Bất ngờ như vậy cũng làm cho Lạc Kim Lân giật mình, Thái tử điện hạ xém chút thốt lên hai từ "có quỷ".

Yên Hưu Lộc chậm mở bờ mi, ánh mắt mệt mỏi. Hiển nhiên với chút sức lực dư thừa, Yên Hưu Lộc chả buồn nói chuyện hay làm gì, lại nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Sống lại?" Thầm hỏi một câu, Lạc Kim Lân cũng không gây phiền cho đồng bệnh tương liên. Trong lòng của vị Thái tử này chứa đầy ngạc nhiên, cho dù một kẻ có trí tưởng tượng phong phú như hắn cũng khó nghĩ được với thương thế nặng thế kia mà có thể hồi sức sống dậy.

Nhưng dù sao cũng tốt.

Không chết là tốt.

Suýt nữa đổ lệ vì ngươi rồi.

Hoàng cung Lạc Nam, trầm hương nghi ngút.

Cạch!

Cạch!

Cạch!

…!

Tiếng quân cờ hạ bàn không đứt, thẳng đến lúc này mới trững lại như bí nước đi.

“Bệ hạ, thần lại thua rồi.” Ngự Cần Vi thở dài nói.

“Thành chủ đánh rất tốt.” Lạc Đế mỉm cười xếp lại cờ, dường như muốn một ván mới.

“Vẫn chơi tiếp sao? Từ hôm ấy tới giờ cũng chỉ toàn đánh cờ, bệ hạ không cảm thấy rất nhàn chán ?”

“Thắng lợi liên tiếp, sao lại nhàn chán?” Lạc Đế cười bệ nghệ, giọng nói có phần châm chọc.

Vậy là hai người lại bày ra một bàn cờ đánh tiếp, tiếng hạ cờ giòn tan nhanh như gió.

“Cháu ta giờ không rõ sống chết.” Ngự Cần Vi đưa Xe lên hà giam Tốt.

“Nó chưa chết. Mà trước khi là cháu ngươi, nó là Thái tử Lạc Nam.” Lạc Đế thẳng thừng đấm Tốt qua sông.

Cạch!

Cạch!

“…”

“Thần lại thua.”

“Thành chủ đánh rất tốt.” Lạc Đế mỉm cười trả cờ.

“Vẫn phải đánh nữa sao?”

“Đánh tới mai là ổn, có thể ngừng... mãi mãi”

Bạn đang đọc Tranh Minh sáng tác bởi yy15796339
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy15796339
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.