Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ván cờ đổi giang sơn

Tiểu thuyết gốc · 2515 chữ

Hoàng cung Lạc Nam lặng ngắt không một âm thanh.

Trong thư phòng, Lạc Đế nhìn bàn cờ tàn trầm ngâm, trên ấy, tướng đen đã bị tốt đỏ chiếu hết. Một ván cờ mới không thể bắt đầu, tọa vải đối diện đã trống vắng từ lâu, chỉ sợ một chút hơi ấm cũng chẳng còn. Lạc Đế Cạnh liếc nhìn kệ gỗ thấp cạnh tọa vải đối diện, bên trên là đĩa bánh chưng dở dang.

Ngẫm lại mấy ngày trước, Lạc Đế cảm khái thốt lên rằng:

“Ngự thành chủ ăn của nếp khỏe thật.”

Gió xuân lất phất, tự dưng khẽ phả thêm một nhịp. Hóa ra có người tới.

“Phụ hoàng!” Nhị hoàng tử Lạc Như Tuệ bước vào làm lễ tham kiến.

Ngay lập tức, Lạc Đế xua tay ý nói đừng bày vẽ lễ nghi rồi chỏ tới phía đối diện, ân cần lên tiếng:

“Không có ai, không cần câu nệ.”

Nhị hoàng tử mỉm cười ngồi xuống. Cảm nhận chẳng còn chút hơi ấm nào, hắn nhận ra bèn nói:

“Ngự thành chủ không còn đánh với người rồi.”

Lạc Đế nghe vậy đắc ý, cười thâm sâu tự hào.

“Suốt mấy ngày nay Ngự Cần Vi không thắng nổi một trận, vậy nên hắn đi tìm chiến thắng tại nơi khác.”

Nhị hoàng tử nửa hiểu nửa không, có lẽ là cố tình không hiểu bèn nhắc lại nghi vấn.

“Tìm một trận thắng?”

“Ừm.” Lạc Đế gật đầu, trả cờ đen về phía nhị hoàng rồi nói tiếp:

“Lão nhị, đánh một ván chứ?”

Nhị hoàng cười trừ: “Nhi thần không nhìn rộng được, đánh không lại. Biết đánh không lại mà còn cố đánh, đây không phải hành vi của người thông minh.”

“Ha ha!” Lạc Đế cười nhẹ hai tiếng, ôn tồn nhìn nhi tử đối diện cất tiếng hài hòa:

“Năm mới chưa có mừng tuổi, nếu thắng sẽ có thưởng. Đánh chứ? Lão nhị, ngươi còn thiếu chút mạnh bạo của lão tam.”

Nhị hoàng tử nghe vậy khó hiểu. Hắn đã lớn từng này, nhận tiền mừng có lẽ hơi mất mặt. Nhưng Phụ vương của hắn đã nói là thưởng, vậy nên hắn nghi hoặc hỏi lại. Định cất lời, Lạc Đế đã xếp xong quân đỏ. Chỉ về phía quân đen còn lộn xộn, Lạc Đế nói.

“Là giang sơn xã tắc này!”

"Giang sơn xã tắc" nghe sao mà đơn giản tới vậy? Chỉ một ván cờ ư? Câu nói này của Lạc Đế đánh bay những xúc thái trước đó của vị hoàng tử con thứ đối diện. Nhị hoàng tử cảm giác được trái tim vừa hẫng lên một nhịp lên rồi trở lên lặng ngắt. Hắn quên cả thở, thẳng đế khi những cơn tức ngực dội tới, khi này hắn mới hổn hển lấy hơi, run run hỏi lại:

“Một ván cờ?” Nhị hoàng tử hỏi, nhưng không có ai trả lời. Đây có thể hiểu là tự vấn.

Vị hoàng tử thứ hai này đạo tâm khá tốt, hắn nén hết thất thố lại rồi ổn định xếp cờ. Cờ vừa thành thế mở, hắn mới sực nhớ ra một điều: Nếu có đánh, hắn... cũng đâu thắng được!

Nhưng nào có lý đã ra trận rồi còn nhận thua, nhị hoàng thẩm nhủ trong lòng:

"Đã không thắng được, vậy thủ cũng vô dụng, tấn công dồn dập có lẽ sẽ tốt hơn."

Pháo đầu! Nhị hoàng cầm quân đen nhưng là tiểu bối, đi trước.

Lạc Đế chỉ lắc đầu một cái, cười nhẹ trong lòng một câu "tiểu nhi vô tri."

Cùng lúc này, không có vẻ bình dị gần gũi như phụ tử Lạc thất, hoàng cung Lục Nguyên đang ở một trạng thái uy nghi mà không ngột ngạt, khẩn chương mà không vội vã.

Nguyên Đế Doanh Ký Biền chắp tay sau lưng đứng nhìn Hàm Dương tráng lệ.

“Bụp” một tiếng, Thanh Minh và Vấn Tử Mẫn ngã xòe trên nền đá hoa cương quý giá. Áp má vào nền đá tráng mịn khiến Thanh Minh chợt nghĩ vu vơ, thứ này mà làm giường thì mùa hè khỏi lo nóng.

Không có trạng thái tiếp đất như Thanh Minh, Tào công công nhẹ nhàng hạ mũi chân xuống. Lão ta nhìn bóng lưng Nguyên Đế, hơi cúi người bẩm tấu:

“Thánh thượng, nô tài đã bắt được Lạc Dao Quận Chúa!”

Khóe miệng Nguyên Đế khẽ nhếch lên nhưng không ngoảnh lại. hắn híp mắt nhìn xa xăm nói:

“Vẫn kịp, mang đi như đã định.”

Nguyên Đế thốt lên vẻn vẹn vài chữ nhưng nếu biết phân tích, lượng thông tin thu được chưa chắc sẽ làm ai đó thất vọng. Ba từ cuối “như đã định” khiến Thanh Minh có vài điều cần suy nghĩ. Hắn loạng choạng đứng lên rồi đỡ Vấn Tử Mẫn dậy, hai người đưa mắt nhìn nhau, xong lại nhìn bóng lưng Nguyên Đế.

“Kẻ thừa nên giết.” Nguyên Đế cất giọng lạnh lùng, lời này chỉ về phía Thanh Minh.

Tào công công khom người nói:

“Hắn là hảo hữu duy nhất của Yên Hưu Lộc, cũng là bằng hữu của Quận chúa.”

Nguyên Đế nghe vậy khẽ nheo mày, hắn quay lại nhìn khuôn mặt Thanh Minh. Khi này, Thanh Minh cũng quan sát hắn.

Nguyên Đế có khuôn mặt góc cạnh, lông mày khá thưa và mắt trái là mắt một mí, sống mũi cao và môi dưới mỏng, đa phần người Lục Nguyên đều có bộ dạng này. Nguyên Đế nhìn có vẻ như đang ở độ tuổi trung niên, tròm dâu ngắn ở dưới được chăm sóc rất tốt.

Với điệu bộ từ nơi cao nhìn xuống đáy giếng, Doanh Ký Biền chẳng để Thanh Minh vào mắt tới một giây, hắn quay sang nhìn Vấn Tử Mẫn, nói:

“Muội út của Hoàng thúc trẫm gả cho cha ngươi, tính ra ngươi gặp trẫm không chỉ cần phải hành lễ quân thần.”

Vẫn Tử Mẫn đứng lên ổn định, không nóng không lạnh bình tĩnh đáp.

“Đã không phải từ vài tháng trước.”

Thanh Minh nghe không hiểu, Nguyên Đế cũng vậy.

"Dùng nữ nhân đổi an bình, ta không thích." Vấn Tử Mẫn bẻ lại câu vừa rồi của Nguyên Đế.

Nguyên Đế nghe vậy lạnh măt. Hắn không nổi cáu gì, phong phạm đế vương vẫn đang duy trì nhìn thẳng Vấn Tử Mẫn. Như người khác, bị ánh mắt quyền lực này rọi thẳng sẽ ngay lập tức cảm thấy ngột ngạt, nhưng Vấn Tử Mẫn dường như miễn nhiễm với loại ám thị ánh mắt này. Nàng sờ lên góc trán như đang lục lọi kí ức, mất một nhịp thở, cô thiếu nữ này mới lên tiếng nói tiếp.

“Doanh Nhược Tuyết chưa về sao, ta có chút chấp niệm với nàng.” Lại một câu nói khó hiểu, nửa đầu thì tường nghĩa nhưng nửa sau thì không hợp.

Không trả lời nàng, Doanh Ký Biền đưa mắt nhìn Thanh Minh, hỏi:

“Ngươi là kẻ giúp đỡ nàng chạy trốn trong mấy ngày qua?”

Nghe vậy, dù không phải nhưng Thanh Minh vẫn gật. Không tiện nói chuyện, từ đầu tới giờ Thanh Minh vẫn đang tiêu hóa thông tin.

Tào công công là người làm việc cho Lục Nguyên.

Lục Nguyên bắt Lạc Kim Lân còn có thể lý giải, vì cái gì mà Yên Hưu Lộc cũng trọng yếu đến mức có thể lưu lại được mạng của bằng hữu duy nhất là chính bản thân hắn?

Vai trò của Vẫn Tử Mẫn trong này là gì?

Thanh Minh biết bản thân hắn vẫn chưa phát ra được vai trò gì, vì vậy Vẫn Tử Mẫn sẽ giúp hắn sống sót đến khi có được vai trò ấy, nhiều nhất là vậy. Còn ít nhất khi Vấn Tử Mẫn không đủ lý lẽ để thuyết phục địch nhân, khi đó kỳ tử của hắn sẽ ập tới.

Thanh Minh biết rõ chiến lực của Vấn Tử Mẫn không cao, vậy nên nàng phải có gì đó làm át chủ bài, ít nhất là một chút lý lẽ giống như thuyết phục Tào công công hồi trước, Thanh Minh nghĩ vậy.

Nhưng sự thực là không, Tào công công không bị Vấn Tử Mẫn thuyết phục, nhiêu đó lý lẽ chẳng qua là hù trẻ con ba bị chín quai. Sự thật là một vài thông tin Vấn Tử Mẫn đưa ra khiến Tào công công liên tưởng đến vài thứ gì đó, vậy nên lưu mạng của Thanh Minh lại cho Nguyên Đế quyết định.

Nhưng, nếu những lời Vấn Tử Mẫn nói khi ấy là "kể cây mơ nói cây mận" thì quả thực có thể khẳng định, nàng ta đã làm khéo vô cùng, còn ngẫu nhiên đặt Tào công công làm người quyết định mang Thanh Minh tới đây chứ không phải chính nàng ta ngỏ lời dẫn ý.

Không biết ai tính toán ai, lúc này chỉ thấy Doanh Ký Biền nhìn Thanh Minh, quay sang gật nhẹ nhìn Tào công công, đồng ý với lời đề nghị trước đó của lão âm thị này.

“Có tác dụng.” Nguyên Đế nói, đồng thời hắn ta cũng đưa ánh mắt nhìn về phía Vấn Tử Mẫn, lạnh giọng thông báo: “Cùng đem đi.”

Tào công công khom người nhận chỉ thị. Hắn thúc pháp lực đánh ngất Thanh Minh và Vấn Tử Mẫn, sau đó dùng phất trần trói hai người đem đi.

Nguyên Đế quay lại nhìn từng tòa tế đàn, khẽ cau mày. Không phải không hài lòng, hắn cau mày vì trong người khó chịu.

Hự--!

Đúng thật không phải không hài lòng, Nguyên Đế bất chợt phun một ngụm máu đỏ. Nhưng ngụm huyết tinh này lại nhanh chóng bị nguyên khí tóm lấy, cưỡng ép đẩy ngược vào, Nguyên Đế dùng sức nuốt mạnh xuống bụng.

Vậy lão đế vương này lại trở về với dáng vẻ cao ngạo như cũ, cũng tiết kiệm được tinh huyết quý giá.

Tu sĩ sống lâu là chuyện bình thường, vậy nên Doanh Ký Biền lên ngôi đã hơn trăm năm, thiên hạ đều biết chuyện này. Tu vi và trí tuệ của Nguyên Đế đều được đánh giá rất cao, nhưng một mực bị phủ một lớp sương mù không ai rõ sâu tới mức nào.

Từ trong tay áo, Nguyên Đế lôi ra ngọc tỷ trấn quốc, rồng ngọc khảm trên đó khẽ phun một ngụm linh khí màu vàng. Đưa tay ra hứng lấy, Nguyên Đế có chút chán ghét nhìn nó rồi ấn trực tiếp vào Đan Điền.

Đây là bí mật chỉ Hoàng Đế Lục Nguyên mỗi đời mới biết.

Và một chuyện động trời nữa nhưng chẳng ai hay, Doanh Ký Biền là phàm nhân. Động trời bởi đã là phàm nhân, vậy mà trên nhiều phương diện hắn vượt trội hơn tu sĩ rất nhiều.

Hôm nay một chuyện rất quan trọng cần phải chắc chắn hoàn thành. Nguyên Đế đảm nhận một vị trí không nhỏ trong chuyện này, hắn phài trấn long khí, trấn quốc vận và trấn tín ngưỡng muốn dân. Tế tổ vẫn đang diễn ra, và sẽ diễn ra cho tới cuối ngày.

Nguyên Đế như một quả tim bị áp lực khổng lồ xốc tới, hắn phải liên tục điều tiết các áp lực này chuyển tới một nơi khác.

Hôm nay, cơ nghiệp Lục Nguyên muôn đời muốn thành.

Lúc này, một vị tướng quân giáp trụ đầy đủ, khí thế hừng hực đi tới. Hắn khom người đứng ở phía sau Nguyên Đế, nói:

“Bệ hạ, chỉ để lại ba phần binh lính ở biên cảnh phía Bắc liệu có ổn? Thần nghĩ nên điều tiếp hai phần, để lại một, nhân thủ nhiêu đó mới có cơ hội áp đảo Lạc Nam.”

“Cũng khó, phía Bắc ngoài phòng người còn phòng yêu vật, mà giờ muốn kịp điều binh lại phải dùng tới vật kia, e rằng nhiều người phản đối.” Nguyên Đế đáp.

Lại thấy Doanh Ký Biền nói tiếp:

“Bảy tướng đã vào chuẩn bị, ngươi không cần quá lo lắng. Vương tướng, ngươi cầm thánh chỉ tới Ngũ Nhạc Tông đưa cho Trương Chân Nhân.”

"Ngũ Nhạc Tông tông chủ Trương Chân Nhân?" Vương An Thạch nghe vậy kinh nghi.

“Tứ nhi cũng đang bế quan tại đó.”

“Tứ hoàng tử?”

“Đúng, hai ngươi có nhiệm vụ riêng. Chỉ cần tới tìm nó, tự khác nó cần biết làm gì.”

Thời gian không sớm, Vương tướng không suy nghĩ thêm nhiều nữa. Hắn nhận một bản thánh chỉ rồi khom người cáo lui.

Ngoài hoàng thành, một chiếc xe ngựa kiểu cũ đã chờ sẵn hắn. Thấy Vương An Thạch tới, lão xa phu cất đi tẩu thuốc rồi nheo mắt cười ha ha.

“Xa xôi trở về lại không được đánh trận, cũng rầu ha.” Thấy vẻ mặt của Vương tướng, xa phu bắt lấy cảm nhận, khua roi thúc ngựa rời đi.

Vương An Thạch không vào buồng trong, hắn ngồi ngoài cùng với lão xa phu, lắc đầu cười trừ:

“Không phải vì điều ấy mà ta trở nên khó chịu.”

Ngưng một lát, hắn nói tiếp.

“Người ta đồn tông chủ Ngũ Nhạc Tông vào bình cảnh đã hơn hai mươi năm, giả sử ngươi với hắn quyết một trận sinh tử, liệu có thể thắng?”

Lão xa phu đáp:

“Đồn là vậy, nhưng ở cấp độ cao như ngươi thì giấu làm sao nổi? Hắn tự kiềm không đột phá hai mươi năm là muốn xây căn cơ ổn thỏa. Ta với hắn chia năm – năm.”

Với vẻ mặt có nhiều suy nghĩ, Vương An Thạch nói:

“Thánh thượng muốn hắn đi tuyến đầu.”

Xa phu nghe vậy bỗng ngẩn người ra thật lâu, vẻ mặt tiếc nuối. Thấy ngựa chậm lại, hắn thúc roi, tỉnh lại suy nghĩ, nói:

“Thánh thượng đã tính luôn cả sau chiến thắng sẽ làm gì rồi. Nếu hiện tại hắn nhận lời với thánh thượng mà xuất quan, ta đánh với hắn không nổi ba phần thắng.”

“Đúng vậy, Thánh thượng bây giờ đã bố cục xem tương lai như thế nào.”

Thu điệu cười, xa phu nghiêm túc nói.

“Nếu trong giang hồ, đây là ép người quá đáng.”

Vương An Thạch gật đáp: “Nhưng đây không phải giang hồ. Bất kể ai không hoàn toàn đứng cùng Thánh thượng đều được coi là khó khống chế.”

Xe phu một mặt tiếc nuối: “Hiện tại ta có thể thua hắn. Nhưng mười năm sau, Trương tông chủ thắng ta một phần cũng khó, khi ấy, một vị kiêu hùng bị quyền thế phân tranh làm lu mờ, đáng tiếc là bao.”

“Trương Chân Nhân thiên phú được đánh giá cao như vậy, Ngũ Nhạc Tông nhờ vậy mà không ngừng lớn mạnh. Nhưng mà lần này hắn không cưỡng ép đột phá cũng không được.”

“…”

Bạn đang đọc Tranh Minh sáng tác bởi yy15796339
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy15796339
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.