Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạn Gái Cả Đời

Tiểu thuyết gốc · 1644 chữ

Nhạc tiếp tục vang lên, Cung Phi Tùng và Hà Linh cùng nhau nhấm nháp rượu và trò chuyện. Cả nhóm bắt đầu tận hưởng không khí sôi động của club.

Điều đặc biệt của Hà Linh không chỉ là vẻ đẹp bên ngoài mà còn ở sự thông minh và duyên dáng trong cách nói chuyện của nàng. Ba người Cao Thanh Lâm đều cảm nhận được điều này, và cũng thầm nhìn nàng với tư cách là bạn của Cung Phi Tùng chứ không phải là một cô gái đến góp vui.

Đến gần 12 giờ đêm, lượng rượu mà mỗi người uống đã không còn ít. Cung Phi Tùng do thiếu kinh nghiệm nên đã bắt đầu cảm thấy hơi mệt và say.

Thấy tình trạng của Cung Phi Tùng, Phạm Tuấn Anh cười nói:

"Cũng muộn rồi, anh em làm nốt ly này thôi nhỉ?"

Cung Phi Tùng vội xua tay từ chối, hắn lúc này thực sự đã cảm thấy hơi choáng trong đầu.

Trần Đình Quân thấy vậy lắc đầu cười, cũng không ép hắn mà dơ tay ra kí hiệu cho quản lý mang hóa đơn đến.

Một lúc sau, tên quản lý mang hóa đơn cùng một máy Pos đến cho Trần Đình Quân, nói:

"Anh Đình Quân, tổng hóa đơn 6 chai rượu hôm nay là 156 triệu 400 nghìn, mấy thứ lặt vặt khác thì hôm nay bên em xin phép được tặng free ạ."

Do có sự gia nhập của Hà Linh và 3 em gái khác nên nhóm người Cung Phi Tùng đã gọi thêm 3 chai át bích từ lúc nãy.

Cung Phi Tùng thấy Đình Quân định trả tiền thì ngăn lại, loạng choạng nói:

"Anh Đình Quân, tối nay anh đã đạo diễn từ a đến z rồi. Chầu này cho phép em mời mọi người nhé."

Trần Đình Quân nhìn Cung Phi Tùng, nở nụ cười nhưng trong ánh mắt có chút ngạc nhiên và đánh giá.

"Được, không thành vấn đề."

Đình Quân thầm nghĩ xem ra cậu em Cung Phi Tùng này là người chơi được, hiểu phép tắc.

Cung Phi Tùng nhận lấy hóa đơn, sau đó lấy thẻ ra đưa cho quản lý, nói:

"Trực tiếp quẹt 160 triệu đi, coi như là tiền bo cho anh em nhân viên."

Quản lý nghe vậy thì mừng rỡ, lập tức cúi người cảm tạ:

"Em cảm ơn anh Tùng."

Sau khi thanh toán, nhóm họ bắt đầu rời khỏi club. Cung Phi Tùng lúc này đã say đến mức đi còn không vững, Hà Linh thấy vậy nhanh chóng nắm lấy tay hắn, đỡ cho hắn tránh trượt chân.

Cung Phi Tùng và Hà Linh cùng đi trên một chiếc xe, còn ba người Cao Thanh Lâm cùng ba cô gái khác thì đi riêng.

Trước khi xe chạy, Phạm Tuấn Anh không quên quay lại nhìn Hà Linh, nói:

"Thằng em anh say lắm rồi, thẻ phòng ở trong túi áo nó. Có gì phiền em đưa nó lên tận phòng giúp bọn anh nhé."

"Vâng, em biết rồi." Hà Linh gật đầu.

Trong xe trên đường về khách sạn, Cung Phi Tùng cố gắng giữ tỉnh táo nhưng người hắn mỗi lúc một mềm nhũn hơn. Hà Linh giữ Cung Phi Tùng tránh cho hắn khỏi ngã, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười.

"Em không nên uống nhiều như vậy," Hà Linh nhẹ nhàng nói.

Cung Phi Tùng cười:

"Anh biết, nhưng có lẽ thứ làm anh say không phải rượu mà là vẻ đẹp của em."

Hà Linh nghe thấy vậy thì bật cười.

"Trời, nhìn em xem, say đến mức mất kiểm soát ngôn ngữ luôn rồi kìa."

Cung Phi Tùng cười một cách mơ màng.

"Thì là lỗi của em đấy, nếu không phải do em thì anh đâu có say như vậy."

Khi xe dừng ở trước cửa khách sạn, Cung Phi Tùng đã không thể tỉnh táo nữa. Hà Linh giúp hắn mở cửa xe và từ từ đỡ hắn bước vào khách sạn. Nàng mở túi áo của hắn và tìm thẻ phòng.

Lễ tân nhìn hai người, nụ cười thân thiện trên môi:

"Đây là thẻ phòng 612 ạ."

Hà Linh cảm ơn một tiếng và đỡ Cung Phi Tùng bước lên thang máy. Trong thang máy, không ai nói một câu nào, không khí trở nên đặc biệt yên tĩnh.

Sau khi đưa Cung Phi Tùng vào phòng, Hà Linh cẩn thận giúp hắn nằm xuống giường. Ánh đèn mờ ảo của phòng khách sạn làm cho không gian trở nên huyền bí. Nàng nhẹ nhàng gỡ bỏ giày và áo khoác, sau đó đắp chăn lên người hắn.

Cung Phi Tùng mở mắt, nhìn Hà Linh, giọng nói mê man.

"Em đẹp quá."

Hà Linh cười nhẹ.

"Muộn rồi, em nên nghỉ ngơi đi."

Khi nàng đang định rời khỏi phòng, bỗng nhiên có một cánh tay giữ cô lại.

"Ở lại tối nay đi."

Hà Linh giật mình và nhìn vào mắt Cung Phi Tùng. Dưới ánh đèn mờ, ánh mắt hắn mơ màng nhưng vẫn đầy cảm xúc. Nàng biết rằng dưới tác động của rượu, Cung Phi Tùng lúc này đã không còn tỉnh táo.

Nàng đứng yên suy tư một hồi lâu, sau đó cắn môi đưa ra quyết định.

Hà Linh đưa tay ra, nắm lấy cổ Cung Phi Tùng và kéo hắn lại gần mình. Đôi môi họ gặp nhau trong một nụ hôn dịu dàng, chậm rãi.

Một đêm này, không gian dường như trở nên yên bình, chỉ có tiếng thở dốc của họ hòa quyện vào với nhau.

Sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng len lỏi qua kẽ rèm cửa. Cung Phi Tùng dần mở mắt, cảm giác đầu óc còn hơi nặng trịch. Hắn cố gắng điều chỉnh suy nghĩ và nhìn quanh phòng. Bên cạnh hắn, Hà Linh đang nằm yên, mái tóc dài rối bù trải dài trên gối.

Cung Phi Tùng hơi giật mình, ký ức đêm qua bỗng chốc ùa về trong tâm trí.

Ở bên cạnh, Hà Linh cũng mở mắt ra, nàng cười nhẹ nhàng và nói:

"Chào buổi sáng."

Cung Phi Tùng cảm thấy hơi lúng túng, trầm mặc một hồi lâu, hắn nói:

"Đêm qua..."

Chưa nói xong, nàng đã nhẹ nhàng đặt tay lên môi hắn:

"Không có gì, là chị tự nguyện ở lại."

Hà Linh tuy lúc này tỏ ra bình tĩnh nhưng bên trong nội tâm nàng đã vô cùng sốt ruột. Quyết định ở lại đêm qua của nàng chính là một hồi đặt cược, đặt cược Cung Phi Tùng sẽ chịu trách nhiệm.

Thấy Cung Phi Tùng im lặng không nói gì, nàng thở dài. Xem ra nàng đã đánh cược thất bại.

Dứt khoát, Hà Linh nhẹ nhàng bước xuống giường, mặc lại quần áo, nàng quyết định rời đi. Còn về đêm qua, nàng cũng không thiệt, xem như một kỷ niệm vậy.

Ngay khi nàng bước xuống, Cung Phi Tùng nhìn thấy một vệt đỏ thẫm ở trên ga giường. Hắn biết mình không thể chần chừ thêm nữa, vội tiến tới ôm lấy Hà Linh, nhẹ giọng nói:

"Xin lỗi... chị có biết không? Đối với em, mỗi khoảnh khắc đêm qua đều là sự chân thành, không hề có sự giả dối. Em cảm thấy có trách nhiệm và muốn ở bên chị."

Ánh mắt Hà Linh đẫm lệ. Nàng không nghĩ mình sẽ nghe được những lời này từ Cung Phi Tùng.

Cung Phi Tùng tiếp tục:

"Thế nên là, chị Linh, làm người phụ nữ của em đi."

Hà Linh nhìn Cung Phi Tùng, rưng rưng nói:

"Em thực sự nghĩ như vậy sao?"

Cung Phi Tùng gật đầu mạnh mẽ:

"Đương nhiên, Cung Phi Tùng dám làm dám chịu, sẽ không chối bỏ trách nhiệm."

Thực ra, nếu không phải do gặp Cung Phi Tùng, có lẽ nàng vẫn sẽ chọn bên cạnh một vị đại gia nào đó. Trong nhà nàng rất nghèo, còn có hai đứa em nhỏ đang phụ thuộc vào đồng lương ít ỏi của nàng để đi học. Và rồi, mấy tuần trước, mẹ nàng bỗng nhiên đổ bệnh khiến nàng càng thêm đau đáu và cần gấp một khoản tiền đáng kể.

Hà Linh ấm áp dựa vào lòng Cung Phi Tùng, một cảm giác an toàn chợt ấp đến. Trong lòng nàng đêm qua, đã không biết có bao nhiêu lần thầm tự hỏi liệu mình đã làm đúng hay sai khi đưa ra quyết định ở lại. Nhưng giờ đây, những lời nói của Cung Phi Tùng đã giúp nàng giải tỏa nút thắt trong lòng.

Họ bắt đầu trò chuyện để hiểu nhau hơn, nhưng đa phần là Cung Phi Tùng nói còn Hà Linh nghe.

"Vậy ngoài chị ra, em có người phụ nữ nào khác không?" Hà Linh bỗng nhiên hiếu kỳ hỏi.

"Gọi anh, ngoài em ra, anh còn có một người bạn gái. Cô ấy hiện đang đi học đại học ở ngoài Hà Nội." Cung Phi Tùng nhẹ nhàng đáp lại.

Hà Linh cũng không bất ngờ trước câu trả lời này, nàng cũng không tin rằng một người như Cung Phi Tùng lại còn độc thân.

"Vậy bây giờ chúng ta là gì, tình nhân phải không?" Hà Linh hỏi tiếp.

"Anh không muốn có tình nhân. Nếu em không ngại xung quanh anh còn có những người phụ nữ khác thì có thể làm bạn gái anh cả đời. Anh sẽ lo cho em chu toàn."

Đối với câu trả lời này, Hà Linh hài lòng. Nàng cũng không có ý định độc chiếm Cung Phi Tùng, chỉ cần hắn đối tốt với nàng, trái tim nàng sẽ dành trọn cho hắn.

Bạn đang đọc Treo Máy Thành Tỷ Phú sáng tác bởi teuphe
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi teuphe
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.