Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi ngoại thành hái thuốc .

Tiểu thuyết gốc · 3185 chữ

Theo mặt trời biến mất ở phía chân trời , những tia nắng cuối cùng biến mất , sắc trời cũng dần chuyển tối.

Hoang vu dã ngoại , núi non trùng điệp khu vực ngoại ô bên ngoài thành phố ...

- Chủ nhân , có thể ăn rồi .

Trong một ngôi miếu hoang rách nát , Hoàng Dung từ trong đống lửa lấy ra một xiên thịt chín vàng toả mùi hương thơm ngào ngạt đưa cho Lâm Thiên . Lại đưa cho Vương Ngữ Yên một xiên sau đó , chính bản thân nàng cũng lấy một xiên , bắt đầu ăn .

- Thật ngon .

Lâm Thiên cắn một miếng lớn vào miệng , ngồm ngoàm nhai nhai , khen ngợi gật đầu.

- Không xem này thịt nướng nhưng là ai làm .

Hoàng Dung đắc ý cười cười .

Nàng cùng Vương Ngữ Yên tất nhiên không thể giống như Lâm Thiên vậy miếng lớn mà ngoạm . Lại còn vừa ngồm ngoàm vừa nói chuyện . Hai nữ là vô cùng thục nữ mà từng miếng nhỏ một cắn lấy , lại từ từ nhai kỹ nuốt chậm .

- Lần này đi hái dược thảo hẳn là đủ cho cả năm sử dụng a . Thật là , trong thành phố nhiều như vậy nơi bán , Dung Nhi ngươi làm gì cứ muốn phải tự mình đi hái .

- Chủ nhân , Dung Nhi muốn mấy loại dược thảo kia là trong thành phố rất ít thậm chí là không có bán .

Vương Ngữ Yên cười nói :

- Nàng thế nhưng là luyện chế mấy loại kia Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn .... Đều là thất truyền không biết bao nhiêu năm rồi . Trong thành phố làm sao mà có những thứ này dược liệu . Hơn nữa chúng ta cũng không thể đi khắp thành phố tìm mua a .

- Chính là . Chủ nhân liền xem như là chúng ta đi rèn luyện thân thể a .

- Có người vì rèn luyện thân thể mà trèo qua mấy ngọn núi , băng qua mấy con sông dòng suối sao ?

Lâm Thiên trợn trắng mắt :

- Còn có ta bình thường ở nhà cũng là rèn luyện đủ , cơ bụng đều nhanh có tám múi . Còn cần ra ngoài trèo núi vượt sông ?

Lâm Thiên nói tới liền tự hào . Thử hỏi ai không tập thể hình , tập ghim , tập thể thao ... mà cả người rắn chắc , trên bụng vẫn có mấy khối cơ bắp ?

Nói tới , ở trên bụng hắn mấy khối cơ bắp kia thế nhưng là dùng " đặc biệt " phương thức mà luyện ra đâu .

- Xìii ....

Hai nữ khẽ xì một tiếng rồi mỉm cười liếc nhau .

Lâm Thiên cả người rắn chắc cùng có mấy khối cơ bụng kia , các nàng không thể nghi ngờ là người có công đầu . Các nàng nhưng là dùng thân thể để làm " dụng cụ " cho hắn luyện tập .

Hoàng Dung bĩu bĩu môi nói :

- Lần này đi hái thuốc không phải là vì dự trữ , đề phòng khi cần thì lại không có sao ? Giống như trường hợp lần trước , người nào đó thế nhưng là bị người ta xách như xách con gà lên võ đài , sau đó liền đánh cho một chưởng ...

Khục khục .....

Lâm Thiên ho khan thành tiếng , kém chút nữa thì hắn mắc nghẹn .

Lần trước bị mỹ phụ kia " làm nhục " lại chịu một chưởng của nàng .... Đây quả thực là vết nhơ của hắn .

Trợn mắt nhìn xem đang cười Hoàng Dung cùng Vương Ngữ Yên , Lâm Thiên dứt khoát im lặng không nói , ăn tiếp xiên thịt nướng của mình .

..........

Buổi tối muộn

Lúc này ngoài trời nhiệt độ hạ thấp xuống , mặt đất cũng trở nên lạnh lẽo hơn .

Trong ngôi miếu hoang , bên đống lửa .

Lâm Thiên nằm trên một tấm thảm , mà Hoàng Dung cùng Vương Ngữ Yên thì nằm ở hai bên người hắn . Đầu gối lên tay của hắn .

Ba người ngửa mặt lên , thông qua thủng lỗ chỗ mái nhà nhìn xem trên bầu trời đầy sao cùng trăng .

- Có người đến .

Hoàng Dung đột nhiên ngồi dậy , nhíu mày nói .

Có lẽ là bị trong miếu ánh lửa hấp dẫn , Lâm Thiên ở vài phút sau đó liền cũng nghe được một hồi xào xạc tiếng bước chân dẫm lên lá khô . Còn có mấy người ở bên ngoài nói chuyện .

- Bên trong miếu hoang có người.

Non nớt giọng nói của một nữ nhân vang lên . Bất quá trong giọng nói non nớt của nàng lại tràn đầy cảnh giác cảm giác .

- Đi vào nhìn một chút.

Một cái thanh âm khác cũng là nữ , nhưng là đã thành thục hơn một chút, cho người ta một loại chững chạc cảm giác.

- Sư phụ , chúng ta vẫn cẩn thận thì tốt hơn . Đêm muộn lại ở trong rừng núi hoang vắng , chắc chắn không phải là người tốt.

Một thanh âm của nam nhân trẻ tuổi truyền vào Lâm Thiên trong tai.

Lâm Thiên trong lòng có một loại xúc động muốn chửi người . Tên ngu ngốc ngoài kia vừa nói có phải hay không quên bọn họ mấy người bây giờ cũng đang qua lại ở nơi hoang dã này ?

Hoàng Dung cùng Vương Ngữ Yên cũng giống như Lâm Thiên như vậy khó chịu . Hai nữ đều nhíu mày lại .

Theo tiếng bước chân lại gần , bốn người liền xuất hiện ở miếu hoang cửa ra vào .

Lâm Thiên đầu tiên nhìn thấy chính là một vị khoảng chừng gần ba mươi tuổi nữ nhân . Tiếp sau đó đi theo phía sau nàng liền là hai cái tiểu la lỵ khoảng mười một , mười hai tuổi . Cuối cùng liền là một nam nhân tuổi tác cùng hắn không sai biệt lắm .

Dẫn đầu nữ nhân ánh mắt nhu hòa, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người thuỳ mị ... trong tay nàng cầm theo một thanh bảo kiếm . Mà phía sau lưng nàng một đôi tiểu la lỵ cũng là mi thanh mục tú, xinh đẹp khả ái động lòng người . Cuối cùng liền là duy nhất không có gì quá đặc biệt người nam giới .

Ân , ba người sau trên tay cũng đều có một thanh kiếm .

Tất nhiên là kiếm này dài ngắn khác nhau , dù sao hai tiểu la lỵ cũng không có khả năng cầm kiếm dài .....

Lúc này , nhìn xem trước đống lửa Lâm Thiên , bốn người trong lòng lập tức tăng thêm vài phần cảnh giác.

Khách quan mà nói, lớn tuổi nhất vị kia nữ nhân biểu lộ liền lộ ra ôn hòa hơn ba người trẻ rất nhiều . Nàng hai tay ôm quyền , đúng tiêu chuẩn chào hỏi của người trong " giang hồ " nhìn xem Lâm Thiên nói :

- Xin hỏi các hạ nhưng có thuận tiện để cho chúng ta sư đồ bốn người ở cùng trong miếu hoang này một đêm?

- Gặp gỡ cũng là có duyên . Các vị nếu là không sợ ta người này thô bỉ thì liền tùy ý a.

- Sư phụ , cẩn thận có bẫy.

Bốn người bên trong người nam duy nhất đột nhiên giữ chặt lấy vừa cùng Lâm Thiên chào hỏi nữ nhân . Chỉ thấy hắn một mặt cảnh giác , anh mắt không ngừng ở chung quanh bốn phía quét quét.

Lâm Thiên nghe được lời này khoé miệng cũng là hơi giật giật . Hắn thật không biết là nên khen ngợi nam nhân này tính cảnh giác hay vẫn là phải mắng hắn là đứa đần.

Lớn tuổi nhất nữ nhân rõ ràng cũng cảm thấy đồ đệ của mình lời nói ngốc nghếch như thế nào . Nàng hướng Lâm Thiên ném đi áy náy ánh mắt .

Lâm Thiên cười khẽ lắc đầu , ý là mình không để ý .

- Tại hạ Lý Mộng , đây là hai tiểu đồ đệ Vân Lam , Vân Âm . Còn có đại đồ đệ Lâm Vũ . Xin hỏi các hạ xưng hô như thế nào.

Lớn tuổi nhất nữ nhân trước tiên giới thiệu chính mình bốn người.

- Tại hạ Thiên Lâm . Nghe danh Lý nữ hiệp đã lâu , nay được gặp mặt quả nhiên là ...

- Danh bất hư truyền .

- Đúng , quả thật là danh bất hư truyền .

Phốc .... Ha ha ....

Lớn tuổi nữ nhân khẽ cười , bên người hai tiểu la lỵ cũng cười rộ lên . Các nàng hiển nhiên là bị Lâm Thiên chọc cười .

Lâm Thiên lúc này cũng là có chút lúng túng xoa xoa mũi . Hắn quả thật là không có quen thuộc lắm người trong " giang hồ " phương pháp chào hỏi . Vừa mới hắn dừng ở câu kia thật lâu , sau đó tiểu la lỵ nhắc nhở , hắn mới bật thốt nói ra ....

.....

Dần dần, trong miếu hoang năm người cũng buông ra ban đầu cảnh giác . Tuy là vẫn chia ranh giới rõ ràng giữa hai bên , nhưng là cũng bắt đầu nói chuyện phiếm vui vẻ .

Chỉ là không được bao lâu , bên ngoài lại đột nhiên truyền đến lá khô vang lên sàn sạt.

Lâm Thiên thì không có gì , nhưng bốn sư đồ bên kia thì như thần kinh đột nhiên căng thẳng một dạng, cả bốn đều thật nhanh đứng lên . Bảo kiếm vẫn cầm trong tay cũng đã trong nháy mắt rút ra khỏi vỏ.

- Các hạ , bên ngoài miếu những người này là hướng về phía chúng ta tới . Thực sự xin lỗi đã làm liên lụy tới ngươi . Bất quá chỉ cần các hạ không ra khỏi đây, bọn hắn là vào không được .

Lý Mộng đối với Lâm Thiên nói . Nàng đây là cũng là đang cảnh cáo Lâm Thiên . Nếu như hắn đi ra khỏi miếu hoang này, rất có thể sẽ bị bên ngoài người coi như địch nhân.

Lý Mộng nói xong liền xông ra khỏi miếu hoang . Mà ba người đồ đệ cũng vậy , nối đuôi nhau đi theo .

Bên ngoài lập tức vang lên đao kiếm va chạm nhau âm thanh .

Lúc này hẳn là lên trốn , nhưng là Lâm Thiên cũng không biết như thế nào mà thần xui quỷ khiến đứng ở bên cửa , lén lút nhìn xem bên ngoài bốn sư đồ cùng một nhóm khoảng năm người đánh nhau .

Bên ngoài miếu , Lý Mộng trực tiếp liền cùng cầm đầu nhóm người kia đối chiến .

Kiếm pháp của nàng nhìn như đơn giản dễ dàng , nhưng phối hợp với thân pháp sau lại lộ vẻ tinh diệu tuyệt luân.

Mà cầm đầu nhóm người bên kia kiếm pháp là vô cùng đơn điệu , xem trọng chính là nhanh, chuẩn, hung ác 3 bí quyết.

Lại nhìn sang bên cạnh , liền thấy hai tiểu la lỵ cùng với người trẻ tuổi nam nhân đang đối đầu với bốn người còn lại .

Trẻ tuổi nam nhân thì kiếm pháp thân pháp liền gần giống như Lý Mộng , không có gì đáng nói . Ngược lại là hai cái tiểu la lỵ nhưng là không tầm thường .

Hai tiểu la lỵ tựa hồ như sử dụng là một bộ kiếm pháp phối hợp . Hai người nhịp nhàng người tiến kẻ lui , mơ hồ là đang đè ép được ba người đối phương .

Bất quá hai tiểu la lỵ dù sao tuổi cũng còn quá nhỏ, phối hợp mặc dù coi như thuần thục ăn ý , nhưng là theo thời gian trôi qua , hai người tất sẽ thể lực giảm bớt . Sau đó liền sẽ mệt mỏi phòng thủ, bất lực phản công.

Hơn nữa trong hai người chỉ cần bất cứ người nào trước tiên sơ xuất , như vậy hai người phối hợp kiếm pháp tất nhiên là sẽ lộ ra kẽ hở . Tiếp đó không thể nghi ngờ là sẽ không địch lại .

Tất nhiên này đều là Vương Ngữ Yên cùng Hoàng Dung nói cùng phân tích . Đến nỗi Lâm Thiên , hắn chỉ cần phụ trách nhìn xem là tốt rồi .

.........

- Aaaaaa ......

Một tiếng hét thảm vang vọng bầu trời đêm .

Sau một hồi kịch chiến thì người cầm đầu nhóm người một cánh tay bị Lý Mộng chém rụng.

Người cầm đầu cố nén đau đớn, liền bứt ra không tiếp tục cùng Lý Mộng chém giết .

Mà cùng với hắn chém giết Lý Mộng bây giờ cũng giống như vô lực tiếp tục đuổi giết . Nàng giơ mũi kiếm chỉ vào đối phương , sắc mặt khá khó coi .

Bị chém đứt cánh tay người cầm đầu cũng là người quyết đoán . Hắn biết lúc này không nên tái chiến nữa cho lên trực tiếp quay người lao vào trong bóng tối .

Mà bởi vì kẻ cầm đầu bỏ chạy , những người còn lại cũng lập tức rối loạn trận hình.

Cuối cùng, những người còn lại cũng không muốn tái chiến, lập tức nối đuôi nhau nhào vào bóng tối mà rút lui.

Bốn sư đồ xem như đã thành công đẩy lui nhóm người kia.

Nhưng là lúc này Lý Mộng trong miệng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống trên mặt đất.

- Sư phụ......

- Sư phụ ....

- Sư phụ ....

Hai tiểu la lỵ cùng người nam nhân trẻ tuổi liền vội vàng chạy tới đem Lý Mộng dìu vào trong miếu hoang .

Lý Mộng giống như bị nội thương, bất quá đầu óc là vẫn còn thanh tỉnh.

Lâm Thiên cũng không hỏi han hay tiến lên hỗ trợ . Lấy tình huống bây giờ nếu như hắn đi lên , ngược lại sẽ làm cho bốn sư đồ cảnh giác cùng đề phòng . Mặc dù bây giờ bọn họ cũng vẫn đang đề phòng hắn .

Lâm Thiên từ lúc bốn sư đồ dìu nhau đi vào cũng đã giả trang một bộ sợ hãi núp vào một góc . Bây giờ hắn tất nhiên phải tiếp tục như vậy diễn . Hơn nữa ít nhất phải diễn thêm một lúc , sau đó mới có thể đi ngủ ....

.........

Lúc sáng sớm, Lâm Thiên vừa mở mắt nhìn liền thấy sư đồ bốn người đã tỉnh lại . Lại nhìn Lý Mộng sắc mặt , thấy đã tốt hơn không ít . Hắn sau đó cũng không nhiều lời , lẫn nhau chào hỏi một phen sau cũng liền rời đi miếu hoang . Mà bốn sư đồ cũng là rời đi.

Chỉ là Lâm Thiên chân trước vừa đi, sư đồ bốn người chân sau liền đi theo ở phía sau .

Bất quá ai cũng không có chủ động đi chào hỏi ý tứ, đường ai người ấy đi . Bộ dạng thật giống như hoàn toàn không quen biết người xa lạ .

Mà bọn họ đích thị là người xa lạ .

Lúc đầu Lâm Thiên chỉ coi là chỉ cùng một con đường này , đến chỗ ngã rẽ liền sẽ mỗi người đi một ngả . Thế nhưng là sau đó qua vài chỗ ngã rẽ , bọn họ vẫn đều lựa chọn một con đường .

Này cũng liền làm cho Lý Mộng không thể không hoài nghi Lâm Thiên có phải hay không có mục đích gì .

Bất quá Lâm Thiên cũng là không có cách nào . Hắn là đi theo con đường gần nhất , thuận tiện nhất về thành phố . Ai biết các nàng cũng là đi đường như vậy .

Đến giữa trưa

Lâm Thiên ngồi vào ven đường dưới bóng cây nghỉ ngơi , thuận tiện ăn chút lương khô.

Ăn uống xong xuôi lại cũng không nghỉ ngơi , Lâm Thiên lần nữa đứng dậy hướng cách đó không xa Lý Mộng gật đầu một cái . Mà Lý Mộng cũng gật đầu đáp lại .

Hoàng Dung nói với hắn đây coi như là một cái lễ phép phương thức chào hỏi .

Lâm Thiên lựa chọn không nghỉ ngơi mà đi trước , đó là bởi vì hắn không muốn ở sau lưng lúc nào cũng có mấy đôi mắt cảnh giác nhìn mình chằm chằm .

Bất quá hắn đi được một đoạn sau đó nhớ tới quên cầm theo bình nước , cho lên liền phải quay trở lại .

Chỉ là quay về gần tới nơi , hắn liền nghe được sau phía trước truyền đến một tiếng yêu kiều :

- Không tốt, ta trúng độc.

Lâm Thiên nhận ra là Lý Mộng âm thanh .

- Ta...... Ta a......

Là Vân Lam cùng Vân Âm âm thanh .

Lúc này hai tiểu la lỵ chỉ cảm thấy cơ thể như nhũn ra, tứ chi vô lực cơ hồ đứng dậy không nổi.

Lâm Thiên cẩn thận đi lại gần , chỉ thấy Lý Mộng cùng hai tiểu la lỵ bất lực ngồi phịch trên đất . Mà Lý Mộng người nam đệ tử kia lúc này đang đứng ở cách đó vài bước .

- Là ngươi hạ độc có đúng không ?

Lý Mộng sắc mặt tái xanh nhìn xem Lâm Vũ , đệ tử của mình . Nàng phẫn nộ mà hỏi

- Ngươi tại sao muốn làm như vậy?

Mà đã rón rén đi tới cách đó không xa Lâm Thiên nhìn xem liền biết đây là sư đồ bốn người nội chiến . Trong lòng hắn nhảy lên một loại suy nghĩ , có muốn hay không giúp đỡ Lý Mộng cùng hai tiểu la lỵ một chút . Dù sao ba người này cách nói chuyện cùng hành xử rất không tệ . Không có giống như người nam đệ tử kia.

Mà ở lúc Lâm Thiên đang suy nghĩ đắn đo này , ở phía xa Lý Mộng cùng Vân Lam , Vân Âm trong mắt đều lộ ra tuyệt vọng.

Các nàng tuyệt đối không nghĩ tới phản bội chính mình người lại là Lâm Vũ. Người các nàng coi như là thân nhân , đồng thời cũng là đệ tử , sư huynh của các nàng .

- Lâm Vũ ...... Ngươi tên súc sinh này!

- Sư phụ , sự tình thành ra như thế này cũng không thể trách ta . Có trách cũng chỉ có thể trách ngươi không biết thời thế....

Lý Mộng bây giờ đã tức giận đến toàn thân run rẩy . Nếu như bây giờ nàng có thể động đậy , nàng tuyệt đối sẽ không do dự giết chết người đệ tử này .

Thế nhưng là để cho nàng khóc không ra nước mắt chính là, bây giờ đừng nói giơ kiếm , liền động một ngón tay cũng là hy vọng xa vời.

- Vân Lam , Vân Âm hai vị sư muội . Các ngươi yên tâm , người kia đã đáp ứng ta là hắn sẽ không làm khó dễ hai người các ngươi .

Lâm Vũ nhìn về phía Vân Lam , Vân Âm hai tiểu la lỵ lúc , trong mắt không cách nào che giấu tham lam cùng dâm tà .

Bạn đang đọc Triệu Hoán Thời Đại sáng tác bởi ĐinhChiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐinhChiểu
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 254

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.