Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trời Cao Hoàng Đế Ở Xa

Tiểu thuyết gốc · 1564 chữ

* Trời Cao Hoàng Đế Ở Xa*

“Vi thần tham kiến Hoàng thượng, Tham kiến Như phi nương nương, “

Trong thư phòng khom lưng hành lễ, thái độ vô cùng cung kính. Phải biết xưa không bằng nay Trịnh Cán tuy còn ít tuổi thế nhưng đã nắm triều chính nhiều năm, uy vọng không phải đùa, cả bọn không dám có cử chỉ nào thất lễ.

Trịnh Cán khoát tay áo, hỏi thẳng vào vấn đề:

“Trẫm miễn lễ, chẳng biết các ngươi tìm xin gặp trẫm là vì chuyện gì?”

Vũ Thành Đô và Dương Thận đưa mắt nhìn nhau giống như đã hạ quyết tâm, Dương Thận tiến lên một bước nói:

“Hoàng Thượng, thần hoài nghi trong kho lương thực và kho bạc đã không còn gì cả, cho nên hôm nay thần mạo muội đến đây là xin mượn ngự lâm quân trong tay hoàng thượng”

Dứt lời, Dương Thận và đám người đi theo vội quỳ xuống lấy can đảm nhìn về phía Trịnh Cán, đón nhận ánh mắt dò xét của hắn, cho dù ngực run lẩy bẩy dị thường, cũng cố gắng ổn định thân thể.

Dương Thận lại nói tiếp

“Chuyện quá khẩn cấp, mong Hoàng thượng khai ân”

Trịnh Cán không nói gì, hắn nhìn hai người này một cái, sau đó hờ hững nói:

Các ngươi là mệnh quan tam phẩm triều đình, đi thị sát mà lại mượn dùng quân ngự lâm của trẫm là có ý gì?”

Dương Thận đau khổ nói ra: “Hoàng Thượng, kho lương thực và kho bạc của trấn Nghệ An đã bị binh sĩ Nghệ An khống chế chặt chẽ, chúng thần căn bản không cách nào tra xét tình hình thực tế, hiện tại chỉ nghe quan viên Nghệ An nói kho lương thực đã đầy! vi thần thực sự không tin!

Hơi thở của Dương Thận trở nên dồn dập, hiển nhiên là đang nghĩ tới tình cảnh đáng giận nào đó, trong mắt tràn đầy tia lửa, trên cổ cũng nổi gân xanh.

Trịnh Cán híp mắt một cái, không nói gì, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, hắn đưa tay ném mạnh chén trà xuống đất, khiến đám người sợ hãi vội quỳ hết xuống, cả Như Phi cũng không ngoại lệ.

Hộ Bộ và Công Bộ thẩm tra kho lương thực và công trình thủy lợi là chuyện do hắn chỉ thị. Từ trước khi Trịnh Cán lên đường, giám sát ngự sử đã tra ra tình trạng kho lương thực thiếu hụt và công trình thủy lợi cũ nát. Hắn chỉ định kiểm tra thường niên, nếu như tham ô trong giới hạn hắn cũng sẽ không nói làm gì, ở đâu mà chả có chuột bọ, hắn cũng không thèm để ý cái đó. Thế nhưng hiện tại Dương Thận lại nói kho lương thực có binh sĩ trấn Nghệ An trông chừng?

Tại sao binh sĩ của Nghệ An lại tham gia vào chuyện kho lương thực và kho bạc? Đại tướng quân Võ Tiến Lương của đạo trấn Nghệ An là người ổn trọng, cần mẫn sao có thể để sĩ binh Nghệ An can dự vào chuyện này?

Nếu Binh sĩ trấn này có hành động khác thường như vậy, Ảnh vệ hẳn đã báo lại từ lâu, hiện tại lại không có tin tức gì, lời Dương Thận nói có đúng là sự thật?

“Hồi bẩm hoàng thượng, tình hình thực tế đúng là như vậy.. Hiện tại mấy kho lương thực lớn căn bản đám vi thần đều không thể tới gần. vi thần cũng đã thử hết mọi cách.” Dương Thận nói, sắc mặt đầy vẻ sầu lo.

Vấn đề kho lương thực và thủy lợi của Trấn Nghệ An thực ra rất dễ giải quyết, Dương Thận đến đây lần này chính là để xử lý ý định của hoàng thượng ân uy đều triển khai, nhưng y không thể nào ngờ tới, ngay cả kho lương thực y cũng không thể lại gần.

Đặng Tử Giang luôn miệng nói kho lương thực không có bất cứ vấn đề gì, lại nói để đón cơn lũ định kỳ sắp sửa xảy ra nên mới cố ý xin binh sĩ đến trông chừng kho lương thực,

Việc không thể vào kho lương thực khiến trong lòng Dương Thận như bị lửa đốt, hắn đã gửi tấu báo về triều thế nhưng trong triều lại chậm chập không có hồi âm, ngay khi y đang không còn cách nào thì bất chợt nhận được tin Hoàng Thượng đi tuần du qua đây. Điều này khiến y có cảm giác như nhìn thấy một ngọn đèn trong đêm tối. không còn cách nào khác Dương Thận đành liều mạng mà đến

Nói trắng ra là, vấn đề hiện tại của Trấn Nghệ An Dương Thận không giải quyết được nữa, cực chẳng đã hắn mới phải chạy tới đây

Rốt cuộc Kinh Thành đã xảy ra chuyện gì?

Ánh mắt Trịnh Cán chợt thay đổi, sắc mặt vốn lạnh nhạt cũng trở nên nghiêm nghị: “Thư tín đưa tới Kinh Thành như đá chìm đáy biển? Đây là chuyện từ khi nào?”

hôm trước, Chu Tước Doanh truyền tình báo tới báo cáo, nói triều cục vẫn hoàn toàn bình thường... Hoặc là Kinh thành không có chuyện gì, hoặc là có kẻ không muốn cho thư tín đi lại

Nếu như lời Dương Thận và Vũ Thành Đô nói là thật, vậy tình hình hiện tại có thể còn nghiêm trọng hơn Trịnh Cán hắn tưởng tượng!

“Bẩm Hoàng Thượng, đã năm ngày rồi.” Dương Thận lập tức đáp lời, năm ngày vừa qua, đối với y, mỗi một ngày đều là giày vò.

Y đến Trấn Nghệ An chuyến này, vốn là muốn kiểm tra thực kỹ càng, vì quê nhà hắn ở đây, hắn muốn đồng bào của hắn khi có chuyện phải có đầy đủ lương thực, hiện tại vấn đề kho lương thực cũng không thể giải quyết một cách thuận lợi, kho bạc lại càng không cần nhắc tới.

Trịnh Cán ngồi trở lại ghế rồi gõ nhịp xuống mặt bàn chậm rãi nói với hư không:

“Truyền lệnh trẫm, ảnh vệ trong cảnh nội Nghệ An lập tức điều tra kỹ chuyện này”

Trong khi đám quan viên còn đang ngơ ngác thì có một tiếng tuân lệnh rất khẽ trên nóc nhà, Trịnh Cán lại nói:

“Các ngươi cứ về đi, việc các ngươi đến đây tận lực giữ kín”

Thời điểm Trịnh Cán hạ lệnh, Vũ Thành Đô bỗng nhiên dừng bước, chắp tay nói: “Hoàng thượng, hạ quan còn có một việc muốn bẩm báo.”

Trịnh Cán gật đầu, sau đó nhìn về phía Vũ Thành Đô.

Vũ Thành Đô đè thấp giọng, nói thẳng: “Hoàng Thượng, con gái của thần và gia quyến của một số quan viên binh bộ có quan hệ thân thiết, trước khi rời khỏi, vi thần từng nghe con gái kể rằng trong phủ côn quận công đã từng nhìn thấy người của Đặng Tử Giang

Liên quan đến tranh đấu trong triều, nếu để dính vào thì rất có thể sẽ mang họa diệt tộc. Tin tức này Vũ Thành Đô đã định sống để bụng chết mang theo, nhưng bây giờ thấy thế cục Nghệ An vô cùng kỳ quặc, rõ ràng cho thấy kinh thành đã có mạch nước ngầm, hơn nữa trực giác của ông ta mách bảo rằng việc này có liên quan tới việc của Côn Quận công.

Là một cao quan ở Công bộ, ông biết rõ vấn đề thủy lợi cực kỳ được hoàng thượng coi trọng, nếu mình không nói, để xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ không yên ổn.

Nếu trấn Nghệ An thật sự có lũ lụt, như vậy hành động này của mình có thể cứu sống tính mạng của rất nhiều bách tính. Bí mật to lớn này, ông tình nguyện nói ra.

Trịnh Cán nhìn ông một cái, gật đầu nói: “Trẫm đã biết, các khanh cứ làm tốt việc của mình đi.

Tin tức này của Vũ Thành Đô quả thật quan trọng, quan trọng hơn là chu tước doanh cũng không hề tra ra được, một đại tướng biên cương lại có thể qua lại mật thiết đến mức cử người đến gặp gỡ với vương công quý tộc.

Không ít gia nhân trong phủ côn quận công còn là ảnh vệ của Ẩn Sát đoàn, thế nào lại không tra ra được,

Trong khoảnh khắc, rất nhiều nghi vấn không lời giải thích hiện lên trong tâm trí Trịnh Cán. Nếu chuyện này là thật thì chỉ có một khả năng duy nhất, đã xảy ra chuyện rồi! Hơn nữa chuyện này còn xảy ra vô cùng đột ngột!

……

Chiều hôm đó, Ảnh vệ gấp rút phi ngựa một mạch, vài con chiến mã đã mệt đến chết, cuối cùng cũng tới phủ Nghệ An, tin tức từ Kinh thành rốt cuộc cũng đến tay Trịnh Cán

Phủ Côn quận công xảy ra dị động, nghe nói lão phát hiện ra một vụ tham ô lương hướng trong phủ, hơn nữa đã trực tiếp đánh chết mười mấy người, trong đó có một nửa là ảnh vệ chu tước!

Bạn đang đọc Trịnh Nguyễn Tranh Hùng. sáng tác bởi KeoChuoi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KeoChuoi
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.