Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mưa lớn, Lũ Lụt

Tiểu thuyết gốc · 1482 chữ

Mưa lớn, Lũ Lụt

Trịnh Cán đã ở lại Hà Tĩnh ngày thứ ba, mưa mỗi ngày một lớn, không có dấu hiệu gì giảm bớt, nước dâng ngày một cao, lũ lụt có thể xảy đến bất cứ lúc nào. Điều này khiến lần tuần du phương nam của hắn xem ra là vẫn chưa thể bắt đầu, chí ít phải hết mưa mới được. Ngay tại nơi này hắn đã hạ chỉ cho Trấn Thủ Nghệ An cẩn thận đề phòng, bằng mọi giá phải đảm bảo an toàn cho dân chúng, chuyện kho lương và kho bạc hắn quyết định hồi kinh rồi mới tính.

Thế nhưng điều hắn lo sợ nhất thực sự đã xảy ra, mưa đã đến ngày thứ năm liên tiếp, lại kèm thêm gió mạnh, một số con đê của trấn đã sắp không chịu dựng được.

…………….

Đê Cẩm Xuyên

Trời mưa như trút nước, sấm chớp rạch ngang bầu trời, thế nhưng trên mặt đê lúc này lại có đến hơn một ngàn người đang tất bật chạy qua chạy lại, ai ai cũng mặt đầy lo lắng, người thì vác đất, kẻ thì vác đá, ai ai cũng cố hết sức để vá lại chỗ thủng. Nước lũ lên nhanh chia cắt thêm nhiều vùng trên địa bàn của huyện. Ngay trong đêm Quan phủ đã làm hết sức khẩn trương sơ tán bá tính ra khỏi nơi nguy hiểm. Từ chiều đến nay, đã di cư ít nhất hai ngàn hộ. tất cả mọi người ở lại là đang muốn cứu lấy đoạn đê này:

“Nhanh tay cho đá vào đây”

“Ngươi nữa, cắm thêm cọc xuống, nhanh lên”

Hà Vân Dã, tri huyện Cẩm Xuyên, đang đứng quát thét trên đê,. Lúc này quan phục của lão đã đầy bùn đất, mũ ô sa cũng văng từ lâu, lão đã đứng dây từ chiều, cơm tối cũng chưa được ăn, tất cả chỉ vì tuyến đê này sắp vỡ,

Lúc này lão có thể nói là hận đám quan trên thấu xương, đoạn đê này làm đã lâu, xuống cấp nhiều chỗ, lão đã mấy lần thượng tấu, nhưng Đặng đại nhân đều bỏ ngoài tai, chỉ cho người xuống kiểm tra lấy lệ. tệ hơn nữa là tên Đê điều chánh xứ, mấy năm nay gần như hắn không cho tu sửa gì, giờ thì hay rồi, nếu con đê này mà vỡ thì hàng vạn bách tính biết phải làm thế nào.

Hắn đang tức tối chửi rủa thì một tên nha dịch chạy đến nói với hắn,

“Đại nhân, không ổn, đê sắp không giữ được nữa rồi, đại nhân mau đi thôi”

Không cần tên nha dịch nói, Hà Vân dã cũng đã nhận ra, thế nước to quá, có mấy khúc đã bị ngâm nước quá lâu, thẩm thấu hết rồi, đê cẩm xuyên của lão đã coi như không giữ được, lão ngửa mặt lên trời thở dài, xem như lão đã tận sức:

“Truyền lệnh ta, mọi người trong huyện chạy nhanh nhất có thể, mang theo nhẹ nhàng thôi, “

…………….

Tháng 11 năm Vĩnh Hòa thứ 5, tức năm 1796, một trận mưa lịch sử chưa từng có từ thời Trịnh Giang đã khiến đê cẩm xuyên bị vỡ, sử sách sau này miêu tả lại, trong đêm đê vỡ đã có hàng vạn người mất nhà cửa, người chết vô số kể, tiếng kêu cứu vang vọng khắp nơi, thảm cảnh không sao tả xiết.

Nhận được tin báo vỡ đê trong đêm, Trịnh Cán vội vã hạ lệnh đến Trấn Thủ Nghệ An và đám quan lại địa phương bằng tốc độ nhanh nhất cứu tế nạn dân, sai Bùi Danh Toại đích thân đốc thúc,

………..

Kinh Thành Thăng Long

Hoàng Đình Bảo cùng một số đại thần giám quốc đang ngồi trong nội các, Lê Quý Đôn nói trước:

“Từ khi hoàng thượng hạ chỉ cắt giảm chi tiêu của hoàng thân quốc thích trong triều, lại tống cổ vào ngục không ít huân quý thân thích, tuy rằng có tiết kiệm được cho quốc khố một lượng tiền tài khổng lồ, thế nhưng các vị có nhận thấy thế cục trong triều gần đây thay đổi hay không”

Phạm Ngô Cầu cũng nói:

“Đúng vậy hướng gió rất lạ, nhất là côn quận công, gần đây lão đi lại rất gần với thị lang binh bộ Phan Quý, Chỉ huy sứ Trung dực phủ, cùng một số vị quan lại, không biết có mưu đồ gì”

Hoàng Đình Bảo trầm ngâm, so với các vị đại nhân ở đây, hắn được tiếp xúc với ảnh vệ nhiều nhất, cho nên cũng biết nhiều hơn một chút, hắn nói:

“Côn Quận Công mật mưu gì thì ta cũng không được rõ, thế nhưng lúc này Hoàng thượng không có ở đây chúng ta lại càng phải cần thận đề phòng, ta đề nghị điều mười hai đoàn doanh vào kinh”

Đinh Tích Nhưỡng lắc đầu,

“Kinh thành không lưu được nhiều như vậy, theo ta quân thì vẫn nên điều, tuy nhiên điều ba doanh là được, Côn Quận Công không có thực quyền, có thể làm nên trò chống gì”

Sau khi bàn bạc mọi người trong nội các đều nhất trí như lời Đinh Tích Nhưỡng nói, tuy nhiên cả đám các thần ngồi đây đều không bao giờ đoán ra rằng, truyện Trịnh Bồng muốn làm lại không nằm ở kinh thành/

……….

Mọi chuyện tiến hành đến đâu rồi?

Ngồi trong mật thất, Trịnh Bồng hỏi tên tử sĩ trước mặt:

“Bẩm quận công gia, mọi việc hiện nay đã sắp xếp ổn thỏa, có thị lang Phan quý giúp sức, phía quân khí giám đã bắt đầu tiến hành”

Trịnh Bồng quay sang, thì thấy Phan Quý gật đầu, lão lúc này mới yên lòng cho tên tử sĩ lui.

Phan Quý lúc này mới nói:

“Quận Công gia yên tâm, việc này nhất định thành, thứ này đảm bảo lần này chính là lần đầu tiên nhìn thấy ánh mặt trời chỉ là…”

Phan Quý ngập ngừng muốn nói lại thôi, Trịnh Bồng hỏi:

“Phan Đại Nhân còn điều gì chưa yên tâm”

“Ta sợ Hoàng thượng sẽ không mắc bẫy”

Trịnh Bồng nghe vậy thì cười:

“Phan đại nhân yên tâm, lần này hắn không muốn mắc cũng phải mắc”

….

Hà Tĩnh, mưa vẫn không có dấu hiệu giảm bớt, Lần vỡ đê cẩm xuyên này, Trấn Nghệ An trải qua một đợt kiếp nạn chưa từng có, người chết nhiều, khiến cho có chỗ không xử lý kịp, nước lên cao khiến cho nguồn nước bị ôm nhiễm, trải qua lần dich bệnh trước nên lần này Trịnh Cán rất sợ dịch bệnh xảy ra. Hắn đã ra lệnh hỏa táng, không được phép chôn người chết, rồi lại hạ lệnh trưng tập lang trung trong vùng, may mà lúc này hắn ở Hà tĩnh mọi đạo thánh chỉ của hắn đều nhanh chóng đến được nơi cần đến.

Thế nhưng một thông tin lấy được từ chỗ Án Sát sứ Đặng Tử Giang lại khiến Trịnh Cán nhíu mày suy nghĩ, chiều hôm đó, một toán ảnh vệ trở về, đem theo tin tức từ phủ án sát sứ mà bọn họ nghe ngóng được, Đặng Tử Giang đã đầu quân cho phủ của Định Quốc Công Trịnh Bằng Phi, được hứa hẹn đủ điều nên mới không sợ hãi như vậy,

“Trịnh Bằng Phi”

Trịnh Cán lập đi lập lại cái tên này, hắn không nhớ là trong hoàng thất có người như vậy, Nguyễn Hữu Chỉnh bên cạnh nhắc nhở:

“Hoàng thượng, Định Quốc Công Trịnh Bằng Phi được tiền triều ban quốc tính, cho nên là Lê Phi mới là tên hiện tại, nhưng sau khi triều lê diệt vong thì quốc công gia lấy lại họ Trịnh”

“A”

Trịnh Cán đã nhớ ra người này, vậy thì Trịnh Bồng có liên quan gì đến Trịnh Bằng Phi. Ảnh vệ mang tin tức về không những không khiến hắn nhẹ nhàng đi mà còn khiến hắn cảm thấy nghiêm trọng

Côn quận công và các quý tốc kết lại hắn cũng không coi ra cái gì... Theo triều cục hiện tại mà nói, đám vương công quý tộc, chỉ có hư hàm không có thực quyền không gây được sóng gió gì, thế nhưng Đặng Tử Giang và Võ Tiến Lương lại khác, một kẻ là phong cương đại lại một trấn, một kẻ là đại tướng cầm quân, ai cũng biết giữa bọn họ không có mối liên hệ nào, nhưng vì sao bọn họ lại hợp tác?

Côn quận công không thể chống lại Trịnh Cán hắn được, vậy thì vì sao lão lại liên kết với Đặng, Võ hai người?

Bạn đang đọc Trịnh Nguyễn Tranh Hùng. sáng tác bởi KeoChuoi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KeoChuoi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.