Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim Đỉnh Tự 2

Tiểu thuyết gốc · 2141 chữ

Kim Đỉnh Tự 2

Gần tối đêm hôm ấy giữa trời mưa gió, một đoàn người cả nam cả nữ mặc áo tơi vội vã đi đến nhà trọ dưới chân Kim Đỉnh Tự, Khi đoàn người bước vào quán, Chưởng quầy chạy ra đon đả cúi đầu thật thấp chào mừng.

“- Xin chào khách quan! Trời đang mưa, xin khách quan vào trong nghỉ ngơi trong chốc lát.”

Kẻ dẫn đầu đoàn người gật đầu rồi lục tục đi vào khách điếm. Ăn xong rồi mà mưa vẫn chưa tạnh, đoàn người này quyết định trọ lại đây sáng mai mới lại tiếp tục lên đường. Người đàn ông đi đầu nhóm người này ra tay vô cùng hậu hĩnh, khiến chưởng quầy cười híp cả mắt. lão vội sai tiểu nhị dọn sẵn giường chiếu để cho họ nghỉ. Họ vừa mới nhận phòng thì đoàn người của Trịnh Cán đi đến, Tiểu Thuận Tử chạy nhanh lên trước hỏi:

“ Chủ quán có còn phòng không, chủ nhân nhà ta, muốn nghỉ lại”

“ Khách quan, bản tiệm còn phòng. xin mời khách quan dùng bữa trong khi chúng tôi chuẩn bị”

Trịnh Cán nhìn quanh rồi gật đầu nói với Đỗ Hà, trước hết hãy ăn một chút. Đỗ Hà lĩnh mệnh rồi nói với chưởng quầy:

“Mau dọn đồ ăn lên cho chủ nhân nhà ta”|

Khi mọi người vừa ngồi vào mâm, thì ngoài cửa chợt có tiếng vọng vào:

“- Khách điếm của các ngươi còn phòng hay là không, bên chúng ta có khách nhưng đầy phòng rồi?”

“- Có!”

“- Phòng rộng hay hẹp?”

“- Rộng.”

“- Vậy các ngươi dọn đi, ta dẫn khách sang”

Tên chưởng quầy thản nhiên trả lời rồi đon đả quay lại phục vụ đám người Trịnh Cán, Đỗ Hà theo thói quen múc một ngụm canh lên uống trước khi dâng cho Trịnh Cán, nhưng hắn vừa nhấp một ngụm canh, thì mặt hắn nhăn lại. Hai tay hắn làm ám hiệu ra lệnh cho đám thị vệ ở xung quanh rồi hắn thì thầm với Trịnh Cán,

“ Hoàng thượng, canh này có thuốc mê, “

“Thuốc mê”

Trịnh Cán ngạc nhiên, mình vào nhầm hắc điếm ư, vậy mấy câu lúc nãy có lẽ đâu là ám hiệu gì đó, Trịnh Cán nghĩ ngợi một lát rồi nói với Đỗ Hà.

“ Ngươi dặn dò mọi người, cứ để yên xem có chuyện gì, còn viên cô nương ngươi hãy giúp cô ấy ngủ một chút”

“ Dạ”

Đỗ Hà vội bưng cốc nước đi đến nói với Viên Vịnh Nhi,

“ Viên cô nương đi đường chắc mệt mỏi, uống một chút nước đi”

Viên Vịnh Nhi vội đứng dậy:

“ lão gia, tiểu nữ không dám”

Đỗ Hà lại cười,

“Cô nương cứ uống đi đã, Lê Huy công tử mời”

………………

Đêm ấy vào khoảng canh hai, khi mọi người còn đang say giấc ngủ, trong quán đã có mấy tên lực lưỡng mặc đồ đen lẻn vào từ lúc nào. Đoàn người kia vẫn còn mê man trong giấc mộng. Đồ ăn có pha thuốc mê làm bọn họ chẳng còn biết gì trời đất gì, đám người của Trịnh Cán cũng giả vờ mê man bất tỉnh. Còn bản thân Trịnh Cán và Đỗ Hà thì đã ẩn thân ở một chỗ khác cùng đám ảnh vệ, từ trong bóng tối quan sát tình hình. Đám người mặc đồ đen này xông lại ấn giẻ vào miệng người đám người và lôi đi xềnh xệch. Ra đến sân lớn của làng, đuốc được đốt lên, Trong đám người có mấy người là nữ, nhan sắc cũng không đến nỗi tệ, nhất là Viên Vịnh Nhi, nhìn nàng mặc dù bị trói nằm dưới đất nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp chim sa cá lặn. Tên cầm đầu đám áo đen nói với chưởng quầy:

- "Tất cả nữ nhân mang lên Kim Đỉnh Tự dâng lên các vị đại sư, còn lại vẫn như cũ thi hành".

Tên chưởng quầy khoa ngọn đuốc vào mặt Viên Vịnh Nhi, nàng thực sự xinh đẹp, khiến hắn có ý định giữ riêng cho mình, nhưng tên cầm đầu đám áo đen lại nói.

- "Trương Hoài. Ngươi bỏ cái ý nghĩ đấy đi, nếu hôm nay ngươi giữ lại nàng, ngày mai ta sợ xác ngươi cũng sẽ nằm chung với bọn chúng”

Tên chưởng quầy được gọi là Trương hoài kia, có vẻ như được đồng bọn cảnh tỉnh, hắn vội vàng thu cây đuốc lại không dám nhìn nữa.

Trong đêm tối, dưới chân Kim Đỉnh Tự, có tất cả ba dãy khách điếm, cùng một ngôi làng nhỏ có chừng hai mươi nóc nhà và khoảng tám mươi người, vậy mà lúc này đèn đuốc sáng choang, cách một đoạn lại có một người canh gác, đám đàn bà thì đang phụ trách tìm tòi và thu lấy vàng bạc tiền tài trên người đám bị trói, còn đám đàn ông thì ghi chép tỷ mỉ vào một cuốn sổ,

Trịnh Cán cùng Đỗ Hà dưới sự bảo vệ của ảnh vệ đang núp trên một cây cổ thụ gần đó nhìn xuống theo dõi mà rợn cả người. Thì ra đây là cả một ngôi làng làm nghề ăn cướp, hơn nữa lại còn thông đồng với Kim Đỉnh Tự, mà nghe tên áo đen kia nói thì có vẻ như các vị đại sư trên đó mới là cầm đầu:

“Khốn kiếp”

Trịnh Cán khẽ quát, không ngờ ngay dưới chân thiên tử, trong đế quốc mà mình trị vì lại có cảnh tưởng này xảy ra. Lần này Trịnh Cán đã thực sự tức giận, hắn nói với Đỗ Hà:

“ Tên huyện lệnh ở đây làm cái gì vậy, trong địa bàn có một ổ giặc cướp thế này mà hắn không biết ư”

“Bẩm hoàng thượng, tên huyện lệnh này làm việc tắc trách đến như vậy không thể không xử”

Trịnh Cán gật đầu, lại nói:

“ Khanh mau cho người, đi điều tra về ngôi chùa kia, mau lên, Đồng thời chú ý an toàn cho Viên Cô nương”

“ Tuân chỉ”

Trịnh Cán lại tiếp tục nhìn xuống dưới, cuộc tra hỏi vẫn còn tiếp tục, hắn thầm nghĩ đến mấy câu ám hiệu của bọn cướp lúc tối:

“- Khách điếm của các ngươi còn phòng hay là không, bên chúng ta có khách nhưng đầy phòng rồi?”

“- Có!”

“- Phòng rộng hay hẹp?”

“- Rộng.”

“- Vậy các ngươi dọn đi, ta dẫn khách sang”

Trịnh Cán suy nghĩ, câu đầu tiên kia “- Khách điếm của các ngươi còn phòng hay là không, bên chúng ta có khách nhưng đầy phòng rồi?”chắc hẳn là hỏi rằng, có làm thịt đám khách này hay là không làm, hoặc có thể ý tứ là, đám khách này nên phục vụ tiếp đón như thường hay là cướp”

Câu thứ hai tên chưởng quầy kia nói có thì chắc hẳn đã chấm đám người Trịnh Cán là con mồi rồi ( chỉ là không biết chúng chọn con mồi thế nào). Còn câu ba “- Phòng rộng hay hẹp?” kia chắc hẳn là dùng để hỏi xem, con mồi lần này nhiều tiền hay ít tiền. Khốn thật, Trịnh cán đấm tay lên một cành cây, ổ giặc cướp như vậy không biết đã hoành hành bao nhiêu lâu mà tại sao không ai phát hiện. Hắn nhìn lên trên đỉnh núi, nơi tọa lạc Kim Đỉnh Tự, lờ mờ đoán được vì sao ngôi chùa này hậu thế không thấy nhắc đến tên, chắc hẳn trong lịch sử thực sự có người cũng như hắn đã phát hiện ra chuyện này. Trịnh Cán nói với Đỗ Hà:

“ Khanh đã sắp xếp xong chưa”

Đỗ Hà, ngồi ngay cành cây bên dưới Trịnh Cán đáp”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, mạt tướng đã sai người hỏa tốc mang theo lệnh bài của Chu Tước Doanh đến phủ thành điều động hơn ba ngàn quân lính đồng thời cũng đã gọi Tri huyện Mỹ Đức cùng Tri Phủ Ứng Thiên đến đây rồi ạ”

Trịnh Cán gật đầu mắng nhỏ:

“ Hai tên phế phẩm, để xem trẫm xử lý chúng thế nào”

Phía dưới đã kiểm kê tài vật xong, đám người mặc áo đen và dân làng liền chia làm hai nửa, một nửa mang theo các cô gái đi lên núi còn, một nửa mang theo đám đàn ông đi về phía một cái khe sâu phía tây ngôi chùa, Trịnh Cán thấy vậy ra lệnh:

“ Đỗ Hà, sai người đến thời khắc mấu chốt, bắt hết đám người kia lại, đồng thời bao vây nơi này, một người không để thoát, còn lại theo ta lên Kim Đỉnh Tự một lần nữa”

……………..

Đại môn Kim Đỉnh Tự

Vị tăng nhân phụ trách cổng thấy đoàn người ăn mặc lịch sự lại có hai vị sai nha đi theo liền không dám chậm trễ mời khách vào sảnh đường dùng trà và ngồi chờ để đi báo với phương trượng. Trên đường đi Ảnh Vệ đã cho hắn biết Phương trượng chùa này kêu bằng Bất Sinh hoà thượng ngoài ra lão còn có hai sư đệ giữu chức thủ tọa đó là Bất Diệt và Bất Động hòa thượng, Lúc này Bất Sinh hòa thượng, nghe báo có quan binh đến thì vội ra nhà đại sảnh cùng Trịnh Cán tương kiến rồi hỏi:

- Không hiểu thí chủ đêm hôm đến bản tự là có việc gì?

Trịnh Cán ngó thấy Bất Sinh phương trượng này người cao lớn, cặp mắt nửa nhắm nửa mở, huyệt thái dương lồi ra, hơn nữa nhìn vô cùng hung thần ác sát, quả thực là không hợp làm phương trượng, hắn đáp:

“- Ðệ tử hôm nay đến chính là muốn thỉnh cầu đại hoà thượng cho người tìm kiếm tiểu muội, hôm nay nó đến đây nhưng đến giờ chưa thấy quay về, có người nói nó chưa hề ra khỏi tự “

“Ở bản tự một ngày có nhiều tăng ni phật tử đến bái phỏng vô cùng. Thế nhưng khi trời tối tất cả đều phải rời khỏi, đã ba mươi năm nay không có ngoại lệ,. Không hiểu tại sao thí chủ lại khăng khăng cho rằng tiểu muội của thí chủ chưa ra khỏi đây”

Trịnh Cán hất hàm về phía sau, một tên ảnh vệ đóng giả gia nhân bước ra nói:

“ Lão phương trượng, tiểu thư nhà ta sau khi thăm quan Kim Đỉnh Tháp thì nói muốn ăn chay, thế nhưng chúng ta chờ cả ngày trời ở Vạn tâm chay mà không thấy tiểu thư đi ra, cả nha hoàn cũng không thấy.

Bất Sinh phương trượng nói:

“Té ra là vậy, Nhưng mà biết đâu tiểu thư đi hướng khác thì sao, đây là nơi cửa phật, thí chủ cũng không thể dẫn người vào lục soát như vậy”

Trịnh Cán giả vờ nổi giận:

“ vớ vẩn. Ta bảo tiểu muội ta ở trong này,thì nghĩa là nó ở trong này. Lão còn không mau mang nó ra đây, thì chớ trách ta báo quan phủ’

Hai tên sai nha kia cũng nói

- Vụ này các vị đại sư có lỗi rồi. Sao lại giấu người của bọn họ?

- Muốn tử tế thì giao người trả ra, bằng không... hừ... hừ...

- Mau giao người ra đi! Bằng không thì chỉ một mớ lửa là cả lão lẫn ngôi chùa đều bị cháy ra tro!

- Có lý nào thế được? Có lý nào thế được?

- Chẳng lẽ đã làm hoà thượng còn không hiểu lý sự?

Đám ảnh vệ sau lưng Trịnh Cán cũng làm bộ hăm dọa

Bất Sinh Hòa Thượng ngẩng đầu lên nhìn trời rồi nói, giọng của lão đã hoàn toàn thay đổi:

“ A Di Đà Phật, bản tự quả thực không có nữ thí chủ nào đi lạc ở đây cả, đêm nào cũng có tăng ni đi tuần, quyết không thể nào có chuyện đó, các vị không nên làm rối loạn cửa phật thanh tịnh”

- Thế thì phải để chúng ta tìm.. Trịnh Cán đáp

Bất Sinh vẫn lắc đầu đáp:

- Cửa Phật là nơi thanh tịnh, khi nào để người ngoài vào xục xạo được?

Trịnh Cán lại hỏi

- Sao lại không? Kẻ nào có tật mới phải giật mình. Như vậy chứng tỏ tiểu thư chúng ta tất ở đây rồi!

Bất Sinh đại sư vừa lắc đầu, liền có hai tên ảnh vệ đồng thời vươn tay ra túm lấy cổ áo nhà sư, lớn tiếng quát hỏi:

“Tiểu thư của chúng ta ở đâu”

Bạn đang đọc Trịnh Nguyễn Tranh Hùng. sáng tác bởi KeoChuoi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KeoChuoi
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.