Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Chiến Thị Nại 9

Tiểu thuyết gốc · 1851 chữ

* Đại Chiến Thị Nại 9*

“Hoàng thượng, Hoàng thượng”

Một tên tiểu tốt chạy như bay trên mặt thuyền đến trước mặt Nguyễn Anh, còn chưa đến nơi hắn đã gào lên,:

“Lê tướng quân đã bắn pháo hiệu tấn công”

“ Thực đã lọt được vào”

Nguyễn Anh ngồi bật dậy kích động đến mức hất đổ cả bàn trà xuống. Tên lính kia cũng hưng phấn nói:

“ Đúng vậy, Hoàng thượng, bên đó đang khói lửa ngút trời, tin rằng Lê tướng quân đã vào sâu trong nội thủy”

Nguyễn Anh ngửa mặt lên trời, cười lớn rồi quát:

“ Lê Văn Duyệt, Võ Di Nguy”

“Có mạt tướng”

Nguyễn Anh chỉ tay về phía thị nại hô lớn:

“ Các ngươi chỉ huy đội thuyền chủ lực tiến lên, bằng mọi giá phải phá hủy được lớp phòng thủ của địch”

“tuân chỉ”

Hai tướng lĩnh mệnh chạy đi, Nguyễn Anh lại hô:

“Nguyễn Văn Trương”

“Có mạt tướng”

“Ngươi lĩnh đội thuyền đánh vào lớp phòng ngự trên bờ vào cồn cát, nhất nhất đốt sạch mọi thứ, không được để quân Tây Sơn trên núi Tam Tòa liên lạc với thủy quân trên đầm”

‘Rõ”

Nguyễn Anh nhìn số tướng lĩnh còn lại gằn giọng nói:

“Chuẩn bị xuất kích”

Các tướng cũng đồng thanh hô lớn:

“ Tuân chỉ”

………………

Trên đảo hòn đất, một nhánh phòng thủ quan trọng của Thị Nại, bất ngờ vang lên một tiếng đại bác chát chúa, một tháp canh trên bờ trúng đại bác lập tức vỡ vụn, kèm theo đó là tiếng rên la thảm thiết, phát súng này của tướng Nguyễn Văn Trương chính là báo hiệu cho trận thủy chiến tại đầm thị nại chính thức được bắt đầu, khi thấy súng nổ, và Nguyễn Văn Trương đã bắt đầu tấn công đảo hòn đất, một số lượng lớn chiến thuyền các cỡ do Lê Văn Duyệt chỉ huy cũng bắt đầu dương buồm lao vun vút vào đầm thị nại. Trong khi đó, đoàn quân cảm tử của Lê Văn Khoa vẫn còn đang đốt phá khắp nơi, đêm tối khiến cho Thủy Quân Tây Sơn vẫn không biết lối nào mà phòng thủ.

Xa xa, trên mặt sông mênh mông trước đại trại thuỷ quân cảng Thị Nại xuất hiện mấy bóng đen khổng lồ. Nếu như không phải bóng đen đó đang di chuyển, chậm rãi tiến về phía đại trại, hai tên lính Tây Sơn còn tưởng đó là đất liền. Vật đó giống như một con thuyền đang trôi trên mặt nước nhưng cũng không phải là thuyền.

Ngay cả Định Quốc Đại Hiệu lớn nhất trong cảng Thị Nại cũng không là gì khi so với bóng đen kia. Trên thế giới này tuyệt không có khả năng tồn tại một đội thuyền khổng lồ như vậy, không thể nào. Nếu không phải là thuyền vậy là vật khổng lồ gì có thể trôi trên mặt nước đây?

“Quái vật”

Hai tên lính Tây Sơn đưa mắt nhìn nhau rồi cả hai đồng thời gào lên hoảng hốt.

Sau một khắc hiệu kèn lệnh và tiếng trống trận không ngừng vang lên, âm thanh lan truyền khắp vùng sông nước. Đám binh sĩ đang đề phòng đám hải tặc giả kia lập tức giật mình, lại có báo động sao, đêm nay làm sao vậy

"Chuyện gì xảy ra?" Một tên tiểu giáo Tây Sơn trèo lên đài quan sát, hắn quát mắng: "Kêu gào cái gì?"

"Tướng… tướng quân" Hai tên lính Tây Sơn run run nói: "Ngài… ngài hãy nhìn phía trước".

"Hả?" Tên tiểu giáo Tây Sơn vội vàng quay người nhìn bên dưới, lập tức hắn giật mình kinh hãi, hắn thất thanh kêu lên: "Ông trời ơi! … kia… có phải mình đang nằm mơ không? … kia… thuyền lớn quá!".

"Ôi, thuyền?"

Hai tên thuỷ binh Tây Sơn kinh hãi quay đầu nhìn, chúng phát hiện bóng đen khổng lồ kia đã tiến tới rất sát. Hình dáng bóng đen cũng dần dần trở nên rõ ràng. Lúc này chúng mới phát hiện quả nhiên đó là một chiếc thuyền khổng lồ. Một chiếc thuyền khổng lồ không gì sánh kịp. Hay nói đúng hơn là đây không phải là một chiếc thuyền mà là vô số thuyền con được cố định với nhau, liên tiếp tạo thành một khối thuyền lớn liên hoàn. Một cây Long tỉnh kỳ ở trên đầu thuyền đang tung bay trong gió.

Bên dưới cây đại kỳ, Lê Văn Duyệt chắp tay sau lưng, ngạo nghễ đứng trang nghiêm. Gió sông biển thổi mạnh, thổi tung bay chiếc áo chiến bào màu sau lưng hắn,. Lê Văn Khôi, Võ Di Nguy. chia nhau đứng hai bên Lê Văn Duyệt

Phía sau lưng Lê Văn Duyệt, Vô số binh sĩ Đại Nam, người mặc áo giáp sắt, tay cầm mã đao, súng trường lập nghiêm trận đứng đợi. Độ thuyền hơn một trăm chiến thuyền lớn nhỏ bị vô số xích sắt cột lại với nhau. Các cây gỗ buộc chặt với nhau, đầu đóng đinh tán, kết lại liên tục với nhau làm thành một tấm sàn hoàn chỉnh liên kết các con thuyền với nhau, trên mặt sàn lại trải các tấm ván gỗ dầy đặc cuối cùng hình thành một chiến thuyền liên hoàn to lớn trên đó có rất nhiều rơm rạ cỏ khô, tất cả đều đã được tưới dầu hỏa

Trên thuyền hoàn toàn không có buồm. Hơn nữa bản thân chiến thuyền lớn như vậy cũng không có buồm nào có thể giúp đẩy con thuyền đi tới.

Giúp liên hoàn thuyền khổng lồ đó có thể di chuyển được chính là tù binh Tây Sơn hay nói chính xác hơn là mái chèo trong tay tù binh Tây Sơn. Hơn hai ngàn tên tù binh Tây Sơn, bị xích thành hai hàng, chia nhau ở hai bên thuyền dưới sự uy hiếp của roi và mã đao của quân Đại Nam chèo thuyền đẩy liên hoàn thuyền khổng lồ chậm rãi tiến lên.

Nguyễn Anh nghe lời các đại tướng của mình đã quyết định dùng Hỏa công để tấn công vào liên hàng thuyền phòng ngự, cũng như hàng rào thủy trại của Quân Tây Sơn, cái liên hoàn chiến thuyền này, chính là Nguyễn Anh học theo võ văn dũng, các ngươi kết thuyền để phòng ngự, thì ta kết thuyền để tấn công, xem ai lợi hại hơn

Đại trại thuỷ quân cảng Thị Nại đã xuất hiện ở phía trước, trong tầm mắt. Sắc mặt Lê Văn Duyệt trở nên nghiêm túc, hắn nhìn Lê Văn Khôi nói:

"Tốc độ công kích tiến tới".

Lê Văn Khôi ôm quyền rồi hắn xoay người bước nhanh lên đài cao. Lê văn Khôi giơ cao cánh tay phải, hắn gào lên:

"Đại soái có lệnh. Tốc độ công kích tiến tới, đốt lửa lên".

"Đông đông đông..."

Lê Văn Khôi vừa ra lệnh, hai hàng tay trống ngồi ở đầu thuyền liền đẩy nhanh tiết tấu của nhịp trống lập tức trở nên dồn dập. Tù binh Tây Sơn cũng bị bức bách vung tay chèo nhanh hơn. Nếu bất kỳ ai chậm chạp sẽ bị binh lính Đại Nam giám sát ở bên cạnh không ngần ngại vung roi da quất lên người. Liên hoàn chiến thuyền đang thong thả bắt đầu tăng tốc, giống như một ngọn núi xông tới nghiền nát đại trại thuỷ quân Tây Sơn ở cảng Thị Nại. Bên trong đại traị trong cảng đã trở nên vô cùng hỗn loạn.

"Ông trời ơi. Chiến thuyền của Đại Nam".

"Hỏa Công. Bọn chúng định dùng hỏa công".

"Ông trời ơi. Thuyền lớn kia đã bắt đầu tăng tốc rồi".

"Trời ơi nó đang đâm tới".

Trên thuyền chỉ huy

Lê Văn Duyệt nhếch miệng cười lạnh lùng, hắn phất tay áo nhìn Lê văn Khôi nghiêm giọng nói: "Tốc độ nước rút xông tới",

“Tuân lệnh nghĩa phụ”

Lê Văn Khôi vội ôm quyền nhận lệnh, hắn lại leo lên trên đài cao, giơ cao cánh tay phải, hét to: "Đại Soái có lệnh. Tốc độc nước rút xông tới… xông tới".

Mười mấy tên đánh trống gào lên một tiếng, chúng điên cuồng đánh bài trống hành quân thời cổ đại.

Trong chốc lát những nhịp trống liên hồi vang lên mạnh mẽ. Dưới những ngọn roi da và mã đao của binh lính Đại Nam, tù binh Tây Sơn cũng điên cuồng vùng mái chèo trong tay chèo liên hồi. Chiến thuyền liên hoàn khổng lồ cuối cùng cũng đã hoàn thành việc tăng tốc. Nó đụng mạnh vào cửa đại trại thuỷ quân Tây Sơn cảng Thị Nại với tốc độ nhanh nhất.

" Ầm Ầm”

Âm thanh giòn tan vang lên. Đài quan sát ở ngay bên ngoài cổng chính của đại trại thuỷ quân bị xô gẫy. ba tên lính Tây Sơn kêu lên hoảng sợ rồi rơi tõm xuống dòng nước sông lạnh giá. Chiến thuyền liên hoàn khổng lồ tiếp tục tiến lên phía trước theo quán tính, dễ dàng nghiến nát hàng rào của đại trại thuỷ quân giống như trở bản tay.

"Rắc Rắc”

Âm thanh của đồ vật bị nghiền nát vang lên không ngừng, ngày càng nhiều chiến thuyền buông neo bên trong đại trại thuỷ quân bị chiến thuyền liên hoàn lướt qua, những cây gỗ nhọn đầu gắn ở đầu chiến thuyền liên hoàn xuyên qua, nghiền nát. Binh lính Tây Sơn hoảng sợ liên tiếp nhảy xuống dòng nước sông.

Lửa từ những chiếc thuyền cảm tử đi đầu đã hoàn thành nhiệm vụ, hàng rào thủy trại của Tây SƠn và số thuyền dàn hàng ngang phòng ngự đã bị đốt cháy không ít, để lộ một khoảng trống lớn, chính là lúc này đây: Lê văn Duyệt hô lớn

“Tiến công”

“Giết”

Lê Văn Khôi hung hăng vung đại đao trong tay, nhảy sang thuyền địch. Quân sĩ Đại Nam cũng theo gương hắn xung phong liều chết. Giây phút này trong mắt Lê văn Khôi chỉ có sát khí nóng rực như hai ngọn lửa. Vì Đại Nam và vì Nghĩa phụ của hắn, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì,

"Các huynh đệ" Lê văn Khôi giơ cao đại đao, hắn quay đầu, ánh mắt như của ác lang liếc nhìn Nghĩa Phụ một cái rồi hắn ngửa mặt lên trời gào lên nói: "Thủy quân đại nam lợi hại, giết hết bọn chúng".

"Ngao ngao ngao”

Quân sĩ hăng hái gào thét, khí thế dâng trào như cơn hồng thuỷ.

……….

“Báo, bẩm báo Đại Soái, Quân Đại nam tấn công, hiện tại chúng đã đến hàng rào thủy trại, “

Một tên lính chạy tới báo Võ Văn Dũng

“Khốn kiếp”

Võ Văn Dũng gào lên:

“ Lệnh cho đại bác núi tam tòa, bắn nát bọn chúng, Còn nữa truyền lệnh, xốc lại đội hình, phản công”.

“Tuân lệnh”

Bạn đang đọc Trịnh Nguyễn Tranh Hùng. sáng tác bởi KeoChuoi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KeoChuoi
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.