Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Chiến Thị Nại 11

Tiểu thuyết gốc · 1779 chữ

Đại Chiến Thị Nại 11

Dưới Đầm Thị Nại, đại quân Đại Nam tập kích vào đại trại thủy quân Tây Sơn đã gần như thất bại. Nguyễn Anh phân tích chi tiết tường tận những chiến dịch đánh Thị Nại trước đây. Tất cả mọi điểm yếu điểm mạnh, tất cả mọi điều được mất. Những điều đó Nguyễn Anh đều đã nghĩ đến, Hàng rào thủy trại ư, không thành vấn đề, kết chiến thuyền ư, ta cũng kết, chỉ cần có thể làm thủy trại rối loạn, và núi tam tòa mất đi tác dụng là có thể thắng trận này, nhất là sau khi thu phục đám hải tặc, lão tin tưởng hoàn toàn có thể đoạt được Đại trại Thị nại, trong vòng một đêm, Nhưng Nguyễn Anh cẩn thận mấy cũng có sai sót, Lão đã xem nhẹ một vấn đề mấu chốt, không xét đến việc, khu vực phòng thủ trên núi hoàn toàn có thể chia ra một nửa phòng thủ một nữa yểm hộ cho Võ Văn Dũng .Lão quên rằng hiện tại Tây Sơn chính là có lực lượng thủy quân mạnh nhất, hơn nữa núi Tam Tòa lại có thành xây dài đến 10km, quân sĩ của lão muốn đánh trước hết phải công thành, quân Tây Sơn hiện tại lại không tiếc hi sinh tính mạng của quân sĩ, ném thuốc nổ, đốt lửa dưới chân thành, không chỗ nào có cho quân Đại Nam ra tay. Hơn nữa vách núi lại cheo leo, Leo lên dị thường gian nan, lại có vài tên quân Đại Nam ngã xuống vách núi, tiếng kêu thảm thiết của họ đã kinh động quân Tây Sơn. Trên đồn Tam Tòa, cự thạch và gỗ tựa vũ bão không ngừng lăn xuống, gần hai ngàn quân Đại Nam đã vượt bao gian lao cuối cùng chỉ còn cách thành 100 bước, nhưng trước đá và gỗ lăn cuồn cuộn, quân Đại Nam bị dập cho tan tác máu thịt. từng tảng từng tảng cự thạch lăn xuống sườn núi,kéo theo tiếng tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai. Trên sơn đạo nhỏ hẹp quân Đại Nam loạn cả lên, không một chỗ để trốn tránh, vô số quân Đại Nam quay đầu chạy trốn, nhưng vẫn không thoát khỏi. Lượng lớn binh lính ngã nhào xuống vực đá. Chỉ một lát sau, hai ngàn quân Đại Nam tiên phong chết thảm gần hết tại đây,chỉ có hơn ba mươi người trốn thoát. Một gã binh lính chạy vội đến trước mặt Nguyễn Văn Trương khóc nói: “tướng quân, trên đường lên núi toàn là chướng ngại vật, không thể leo lên, các huynh đệ khác toàn bộ hi sinh!" Nguyễn Văn Trương nặng nề ngồi phịch xuống một tảng đá lớn, ánh mắt lão nhìn chằm chằm mặt đất thất thần, hắn tổng cộng chỉ có mấy nghìn tiên phong quân, hiện tại vừa mới bắt đầu liền tổn thất hết bốn phần mười, còn dựa vào gì mà tiếp tục đánh? Sau một lúc lâu, hắn thở dài, đứng lên nói: “Chuẩn bị đi, ta muốn đi bẩm báo Hoàng thượng!"

Nguyễn Anh sắc mặt đã thâm trầm tới rồi cực điểm, trận đầu đã thua ngay, ngay cả một sợi lông của quân Tây Sơn còn chưa đụng tới. ngoài việc trên biển có một chút thắng lợi nhỏ. Nguyễn Văn Trương còn có mặt mũi đến bẩm báo với mình?

Nguyễn Anh cố khắc chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói với Nguyễn Văn Trương:

“Ngươi từng tham gia tấn công Thị Nại, có thể nói là không thiếu kinh nghiệm, Hiện tại Lê Văn Duyệt còn đang lâm vào khổ chiến dưới kia, nhiều cái chết không đáng, ta cho ngươi thêm năm ngàn thủy quân đánh bộ quân nữa, nếu còn không đoạt được Tam Tòa , thì đừng trách ta quân pháp vô tình!"

Nguyễn Văn Trương khiếp đảm cúi đầu, nói:

“Hoàng thượng, trời đã sáng lâu rồi, trước chiều này không chắc đã công được thành, khẩn cầu Hoàng thượng cho đến nửa đêm."

“Không được!" Nguyễn Anh quả quyết cự tuyệt, “ Phía Lê Văn Duyệt tuy người đông thế mạnh, nhưng hắn có thể duy trì đến tối trong tình cảnh này là đã khá lắm rồi, làm sao có thể chịu được đến đêm?"

Lúc này, một tướng soái, tham mưu khuyên nhủ: “Hoàng thượng, Hay là tạm thời rút thủy quân ra đã. Chỉ cần Nguyễn tướng quân hạ được Tam Tòa thì ta lại đánh thốc vào, trong đó rồi loạn lắm rồi, bọn chúng cũng không thể tổ chức lại trận địa ngay được”

Nguyễn Anh trầm ngâm một lát, liền gật gật đầu với Nguyễn Văn Trương nói: “Thôi được! Cho đến đêm hôm nay, nếu ngươi không hạ được Tam Tòa, ta sẽ chém đầu cả nhà ngươi, đi đi!"

Nguyễn Văn Trương sợ quá vội vàng đào tẩu, Nguyễn Anh nhìn chăm chú vào đỉnh núi Tam Tòa liên miên cao tuyệt. Trong lòng hắn tràn ngập biết bao sầu lo, Quân sĩ dưới Thị nại chết nhiều quá, trận này liệu có nên đánh nữa”

“Truyền lệnh Trẫm, Lê Văn Duyệt mau lui binh ra biển”

……….

“Báo, bẩm báo đại soái, Hoàng thượng có chỉ tam quân tạm lui”

“Cái gì, lúc này là lúc nào mà lại lui”

Lê Văn Duyệt tức giận đến sùi bọt mép, toàn quân của lão đang đánh hăng say mà sao lại lui, Hoàng thượng không nhận ra sao, cơ hội chỉ có một lần này, nếu lui, rất có thể Đại nam từ nay không thể nào Bắc Tiến được nữa. Tên lính lại nói:

“Nhưng, Hoàng thượng đã lệnh…”

Hắn còn chưa nói hết câu thì Lê Văn Duyệt đã vung kiếm cắt lấy đầu của hắn, cầm chiếc đầu còn vương máu tươi, Lê Văn Duyệt quát lớn:

“Tướng trong trận có thể không tuân lệnh vua, Toàn quân tiến lên, kẻ nào còn dám bàn lui chém”

Giờ ngọ qua đi, không trung trời mây vẫn u ám, .Hạm đội chiến thuyền của Đại Nam đã vượt qua được hàng rào thủy trại và lớp thuyền liên hoàn, hai bên giao tranh ác liệt, dưới nước thi thể chất cao như núi, những dòng máu lan chảy đã nhuốm đỏ nước trong đó thành một màu đỏ thắm của chết chóc. Trong khi đó, đại bác trên núi vẫn bắn như mưa xuống đầm, khiến quân đội Lê Văn Duyệt vô cùng khổ sở. Thế nhưng Quân Đại Nam vẫn hăng hái như vũ bão, luôn ra sức tiến về phía trước, Mỗi một thời khắc, mỗi một thoáng chốc đều có binh sĩ Đại Nam trúng phải tiễn, hoặc bị đạn pháo đập phải cho mẻ đầu sứt trán thét lên thảm thiết ngã xuống. Trên một chiến thuyền, mười mấy tên quân Đại Nam cùng tiến công một chiếc thuyền Tây Sơn khác, ba bốn người đương đánh chống đỡ với binh sĩ Tây Sơn định tiếp tục trèo lên thuyền, còn các binh sĩ quân Đại Nam khác bắt đầu bắn tiễn hai bên những binh sĩ đã lên tới đầu thuyền, có kẻ thì giơ cao súng hỏa mai bắn vào đám tây sơn đang đang gào thét. Lúc này, một tên quân Đại Nam rú lên thảm thiết, hắn bị trúng một tiễn vào trán từ phía dưới bắn lên, ngã nhào xuống, một quân Đại Nam khác lập tức đi lên thay thế vị trí của hắn, Lúc này, một tên quân Đại Nam vớ được một quả Bộc phá, hắn lập tức châm lửa rồi gắng sức ném sang thuyền đối phương,:

“Các ngươi mau đến giúp ta!" Hắn lớn tiếng gào lên. mấy tên quân Đại Nam bỏ bắn tên, lũ lượt đi lên giúp hắn, moi người cùng hô to: “Một, hai, ba!" Quả bộc phá hạng nặng được ném sang thuyền Tây Sơn, trên thuyền có gần trăm tên binh sĩ tây Sơn phát ra tiếng kêu thảm thiết,

“Đùng!"

Tiếng vang ầm trời, Thuyền gỗ vỡ tứ tung, Hơn trăm người trên thuyền hoặc chết hoặc thương hoặc lóp ngóp dưới mặt nước.

Nhưng tại góc phía tây của hạm đội thủy quân, quân Đại Nam lại xuất hiện nguy cơ. Chỗ này gần núi Tam Tòa, Tường thành dài gần trăm trượng ở đây là nơi đặt Hỏa lực cỡ lớn, cánh này do Võ Di Nguy chỉ huy, hắn đang có ý đồ đánh thốc vào kho thuốc nổ của Tây Sơn, Nhưng Tướng lĩnh chỉ huy trên núi Tam Tòa của Tây Sơn đã phát hiện được sơ hở phòng thủ này, hắn lập tức hạ lệnh cho vô số đại bác lăng lặng thay đổi lộ trình, sửa thành tấn công góc này, và lại điều thêm sáu khẩu Hồng di đại pháo nặng ký nhất, tham dự chỗ này. Đã quá trưa thế nhưng sắc trời vẫn rất u ám, trong trận hỗn chiến Võ Di Nguy vẫn chưa phát hiện được mình đã rơi vào tầm ngắm của Đại bác Tây sơn, vài trăm tinh nhuệ của lão vẫn đang không ngừng dùng giáo trường đâm bừa lớn tiếng nhỏ tiếng la thét, Thế nhưng Chỉ trong một chốc, vô số tiếng nổ khủng khiếp vang lên, hạm đội của Võ Di Nguy lập tức rơi vào cảnh bị bắn như vũ bão, nháy mắt đã có một chiếc thuyền vỡ vụn chìm dưới đáy biển, Võ Di Nguy đang chỉ huy hô lớn:

“Quay dọc mũi thuyền, tiến vào trung tâm”

Đoàn thuyền lập tức giương buồm, quay bánh lái để chạy xa khỏi vùng oanh tạc, tuy nhiên đâu có dễ như vậy, dưới làn mưa đạn lại có thêm hai chiếc thuyền nữa bị đánh đắm. trên thuyền lớn của Võ Di Nguy đang chỉ huy, một tên tiểu tốt đang gắng sức kéo dây buồm, thế nhưng không biết nó mặc phải cái gì mà không kéo được, thấy thế Võ Di Nguy lao đến nắm chặt sợi dây:

“Để ta giúp”

Thế nhưng hắn chưa kịp làm gì thì một tên lính đã hô lớn:

“Tướng quân cẩn thận”

Võ Di Nguy quay đầu lại, nhưng đã muộn, một viên đã đen ngòm, sượt qua đầu hắn, mang theo cả một nửa bên mặt, hắn còn không kịp cảm thấy đau đớn gì, từ từ đổ sụp xuống sàn thuyền, ý thức của hắn mất đi trước cả khi con thuyền bị bắn thành từng mảnh vụn.

Bạn đang đọc Trịnh Nguyễn Tranh Hùng. sáng tác bởi KeoChuoi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KeoChuoi
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.