Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CHƯƠNG 43 SẦM TRÌ LONG

Tiểu thuyết gốc · 1143 chữ

SẦM TRÌ LONG

Trong phủ của Ngô Mạnh Đạt, Trương Tuân, Trương Đại lão gia đang bưng chén trà lắp bắp nói:

- Không ngờ điện hạ thực sự giết hại chúng ta, gần năm trăm người, hắn nói chém liền chém, Ngô Đại Nhân, ngài bảo phải làm thế nào bây giờ,

Ngô Mạnh Đạt tuy rằng biết Trịnh Cán cứng rắn thi hành tân chính, nhưng lão ngàn vạn lần không ngờ, Trịnh Cán lại quyết đoán như vậy, năm trăm nhân mạng tất cả đều bị treo đầu trên tường, quả thực lão có hơi sợ hãi, tuy nhiên qua lần này lão cũng nhận rõ rằng, nếu còn không nhanh làm điều gì đó, thì kể từ nay về sau, đại việt không còn công huân thế khanh, danh gia vọng tộc nữa, tất cả mọi người đều phải nộp thuế, tham gia quân dịch, không có gì khác nhau cả, đánh đồng bọn họ với dân đen chính là điều mà dám hào môn này không thể chấp nhận, lão đợi Trương Tuân uống một ngụm trà rồi nói:

- Trương đại nhân bình tĩnh, bản quan cho là với sức lực của mấy nhà chúng ta, vẫn không đấu lại được Trịnh Cán đâu

- Vậy phải làm thế nào?

Trương Tuân thở phì phì, việc Nguyễn Thanh Mại kiên quyết không đầu hàng chính là do hắn xúi bẩy, giờ xảy ra cơ sự này, nếu hắn không có câu trả lời hợp lý, thì chỉ nội nước bọt của đám hào môn Kinh Bắc này cũng đủ dìm chết hắn. Ngô Mạnh Đạt cười thầm trong lòng, ai bảo ngươi ngu dốt, sau này uy tín của ngươi không còn, toàn bộ hào môn Kinh Bắc tất nhiên do Ngô gia ta đứng đầu, trong lòng nghĩ thế nhưng ngoài mặt lão vẫn an ủi Trương Tuân rồi nói:

- Trương đại nhân chớ nóng lòng, bản quan có một cách,

Trương Tuân vội vã ngồi thẳng người lên:

- Ngô đại nhân có cách gì

- Mượn sức

……….

Sau cuộc bàn luận ở Ngô phủ, Trương Tuân lập tức chạy như bay về nhà mình sau đó tức tốc mang theo gia nhân đi đến huyện Siêu Loại. cùng lúc đó Ngô Mạnh Đạt tức tốc viết bảy tám bức thư, lại mệnh cho gia nhân nhanh chóng mang đến các huyện Gia Lâm, Văn Giang , Gia Định (Gia Bình hiện nay), Tân Phúc (Đa Phúc cũ, một phần Sóc Sơn hiện nay), Kim Hoa (một phần Sóc Sơn hiện nay), Hiệp Hòa (Hiệp Hòa hiện nay), Yên Việt. nhất thời cả trấn Kinh Bắc có một dòng chạy ngầm mãnh liệt .

Những chuyện này, thám báo của Chu Tước Doanh đều báo lên Trịnh Cán, khi nghe tên thám báo báo cáo xong, Trịnh Cán không vội tỏ thái độ, mà chỉ mỉm cười:

- Ngô Mạnh Đạt, lão thất phu, quả nhân đã cho ngươi thời gian, đây chính là ngươi lựa chọn đấy nhé.

Hắn quay sang nói:

- Tiểu Thuận Tử, mau mời, Lê đại nhân, Hoàng Đại nhân, Phạm Đại nhân, Nguyễn đại nhân đến đây cho ta

Trước kia, Trịnh Cán mới nắm vương quyền, thế lực còn yếu, mặc dù Hoàng Đình Bảo và Lê Quý Đôn hết sức ủng hộ nhưng chung quy hắn chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ, niềm tin của các đại thần cho hắn vẫn còn rất có hạn, nhưng hiện nay, cùng với cục diện Đại Việt càng lúc càng ổn định, mọi chính sách cải cách của Trịnh Cán đều thu được kết quả khả quan, cùng với sự vững mạnh của Trịnh Cán trên vương vị, lúc này hắn không cần phải nhượng bộ đám huân quý vũ thần này nữa. Trịnh Cán muốn khống chế địa phương một cách hiệu quả hơn nữa, còn các dòng họ thế khanh, sỹ tộc thì lại muốn mưu cầu nhiều lợi ích hơn nữa.

Cho nên mẫu thuẫn này nhất định phải giải quyết, cho dù có tân chính hay không,

Tiểu Thuận Tử đã gọi người đến, Trịnh Cán cũng không dông dài mà nói thẳng:

- Các khanh mau tính kế, việc Ngô Mạnh Đạt không tuân theo tân chính, tuy rằng nằm trong kế hoạch, nhưng nếu như trấn áp quá mạnh, khiến cho chính sự bị bỏ bê, lòng người hoang mang, , thuế ruộng, thuế nông sẽ không thu được, luật pháp không được thi hành, e rằng sẽ dẫn đến rối loạn chính trị.

ở hậu thế hắn đã từng đọc một quyển truyện tiểu thuyết có nhắc đến vấn đề này, hắn nhớ mang mang máng là vị hoàng đế này cũng muốn thu hồi quyền lực ở các quận huyện, nhưng vấp phải sự phản đối của các gia tộc, cuối cùng bọn chúng đều cáo bệnh không đi làm, trong vòng ba ngày sau, cả đất nước gần như tê liệt, nếu cục diện này xảy ra ở Đại Việt thì hắn tuyệt đối không ứng phó nổi, đình công dù ở thời đại nào cũng là vấn đề gây thiệt hai nghiêm trọng đến nền kinh tế.

Phạm Ngô Cầu nghĩ một lát rồi ngập ngừng nói:

- Hay là tạm thời thỏa hiệp với bọn chúng, chờ thời cơ phản kích

- Không được,

Trịnh Cán ngắt lời:

- Nếu bây giờ thỏa hiệp, sau này tân chính đừng mong thi hành được.

Hoàng Đình Bảo, đứng dậy hướng về Trịnh Cán nói:

- Điện hạ, nếu không muốn thỏa hiệp vậy thì chỉ còn cách, nhanh chóng tiêu diệt tất cả các nhà có thế lực nhất, giết gà dọa khỉ, đồng thời, bổ dụng đám sĩ tử vừa mới thi đỗ kì thy quốc gia vào các chức quan nhỏ, thần tin là, đám gia tộc kai, không phải ai cũng nguyện ý chống lại vương quyền, những gia tộc thế lực nhất đã bị chúng ta diệt, gia tộc nhỏ cố nhiên được lợi, chúng nhất định sẽ hết sức ủng hộ triều chính mới.

Trịnh Cán gật đầu,

- Xem ra quả nhân phải gánh lấy tiếng xấu rồi,

Ngừng một lát, hắn nắm chặt hai tay nói tiếp:

- Tiếng xấu thì thế nào, chỉ cần Đại Việt trở nên hùng cường, cho dù gánh tiếng xấu muôn đời quả nhân cũng chấp nhận,

Bị những lời nói của Trịnh Cán làm động, cả bốn vị đại thần đều quỳ xuống:

- Vì cơ đồ thiên thu của Đại Viêt, chúng thần nguyện đi theo điện hạ,

Trịnh Cán gật đầu, nghiêm giọng nói:

- Trở về thay quả nhân soạn lệnh chỉ, ra lệnh cho Đinh Tích Nhưỡng dốc hết sức thực hiện cải cách, đồng thời truyền lệnh cho Bùi Danh Toại, hiệp trợ, ai cản trở đều giết không tha

- Chúng thần tuân chỉ!

………………

Bạn đang đọc Trịnh Nguyễn Tranh Hùng. sáng tác bởi KeoChuoi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KeoChuoi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.