Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1: Tổ Chuyên Án

Tiểu thuyết gốc · 1127 chữ

Khi chân trời phía Tây vừa ửng cam nhạt, rồi từ từ chuyển sang đỏ...Những mảng đỏ tươi tựa như một lớp sơn dày quệt qua quệt lại trên nền trời hồng cam, vừa ma mị vừa quyến rũ đến không ngờ.

Sân bay A đông nghịt người, họ lướt qua nhau như một cơn gió đông lạnh lẽo. Trên gương mặt từng người hiện lên những cung bậc cảm xúc khác nhau, những lo lắng, toan tính, chờ đợi, yêu thương ẩn sâu trong đôi mắt.

Sau khi lấy hành lí, Lâm nhanh chóng rời khỏi sân bay. Anh đeo một chiếc kính râm che khuất đi đôi mắt tinh anh vốn có. Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu cỏ úa tay ngắn cùng chiếc quần âu màu rêu sẫm để mặc trong ngày đầu tiên nhận chức.

Lâm hồi hộp bước vào Sở Cảnh Sát tỉnh XY, mở cửa đi vào căn phòng đã được chỉ định sẵn. Sau cánh cửa là một gian phòng được chia thành từng bàn làm việc riêng.

"Yo, lính mới, cậu tên gì thế?"

Một cánh tay rắn chắc choàng lên vai Lâm kèm theo đó là một giọng nói nam tính đầy nội lực.

"Sơn, anh phải giới thiệu bản thân trước đã chứ, như thế là mất lịch sự đấy!"

Một cái đầu ló lên từ bàn làm việc, đưa ánh mắt sắc bén về phía Lâm, nói đúng hơn là người đứng đằng sau anh.

"Được rồi, tôi là Sơn, năm nay 35 tuổi, đã kết hôn, có một vợ hai con. Còn cậu thì sao?"

Sau mấy phút lúng túng, Lâm đã lấy lại sự bình tĩnh. Anh tháo chiếc kính râm ra, nở một nụ cười tươi roi rói rồi nói:

"Chào mọi người, tôi là Lâm, năm nay vừa tròn 24 tuổi. Từ nay mong mọi người sẽ chiếu cố."

Bỗng từ đằng sau lưng anh xuất hiện một cô gái. Cô khoác một chiếc áo blouse màu trắng, mái tóc đen dài được cột cao, đôi mắt đen trắng chăm chú nhìn Lâm làm anh hơi mất tự nhiên.

"Ồ, anh có một khung xương rắn chắc đấy! Rất thích hợp làm cảnh sát hình sự!"

Sau vài phút trầm tư suy nghĩ, cô đưa ra một kết luận làm Lâm phải ngơ ngác. Sơn cười ha hả rồi bước tới vỗ vai Lâm:

"Cậu đừng hoảng, đây là nữ Pháp Y trẻ tuổi nhất trong Sở của chúng ta đấy! Ai gặp con bé lần đầu cũng đều được nhận xét cơ thể cả!"

"Chào anh, tôi họ Nguyễn, tên là Thanh Ngọc. Tuổi chúng ta cũng xấp xỉ nhau, sau này cùng cố gắng nhé!"

Ngọc nói rồi chìa một bàn tay ra trước mặt anh, Lâm ngơ ngẩn thêm vài giây rồi đưa tay ra bắt lại. Ngọc cười vui vẻ rồi chỉ về một góc bàn gần sát tường.

"Đó là chỗ làm việc của chị Minh. Chị ấy là người liên lạc, có công việc là hỏi thăm những nạn nhân bị trầm cảm, bị bóng ma tâm lí,... Là người được mệnh danh "Mẹ" của nhóm, anh có gì muốn tâm sự có thể tìm đến chị ấy."

Ngọc hướng tay về phía đối diện và nói:

"Còn đây là Hoàng Thiên. Một lập trình viên và là chuyên gia mạng và hệ thống."

Hoàng Thiên rời mắt khỏi bàn máy tính, ngẩng đầu lên vẫy vẫy tay với Lâm. Anh cũng lịch sự gật đầu chào lại.

"Chỗ của anh là bàn ngay cạnh bàn của anh Thiên đó! Thôi, tôi phải đi làm việc đây không trễ mất!"

Ngọc nhìn đồng hồ, nói một cách vội vàng rồi bỏ đi. Mọi người quay trở lại với công việc của mình.

" Ever on and on I continue circling

With nothing but my hate in a carousel of agony

Till slowly I forget and my heart starts vanishing

And suddenly I see that I can't break free—I'm

Slipping through the cracks of a dark eternity

With nothing but my pain and the paralyzing agony..."

- Bad Apple -

Giọng hát trong trẻo mượt mà của thiếu nữ vang lên giữa bầu không khí tĩnh lặng làm ai cũng nổi da gà. Bốn người đưa mắt nhìn nhau như muốn hỏi đó là nhạc chuông điện thoại của ai. Nhưng, tất cả đều lắc đầu, trong mắt họ hiện lên sự bất an. Hòa Minh lên tiếng trước phá vỡ sự yên tĩnh:

"Có thể là điện thoại của Ngọc bỏ quên thì sao?"

"Không thể nào, em thấy em ấy bỏ điện thoại vào túi áo rồi mà!"

Hoàng Thiên nhanh chóng phủ nhận.

"Nhạc chuông phát ra có lẽ từ đây."

Lâm bước tới gần bình đựng nước, thò tay vào góc khuất lôi ra một chiếc điện thoại màu đỏ thẫm.

"Sao nó lại ở đó được? Căn phòng này trừ năm người phòng mình ra thì chẳng ai được phép vào cả."

Minh Sơn nhíu mày, câu hỏi này của anh cũng thể hiện được thắc mắc trong lòng mọi người.

"Em cho rằng có người lén cho nó vào đây vào gọi vào đúng giờ này. Nhưng sao lại phải làm thế?"

Lâm cầm chiếc điện thoại lên soi xét xem có tìm được manh mối nào không?

"Cũng có thể đó là một trò đùa ác ý thì sao?"

Tất cả mọi người đều khá đồng thuận với ý kiến này của Hòa Minh riêng Lâm thì không, anh không cho rằng nó là trò đùa, có thể nó đang chưa ẩn ý gì đó mà họ chưa đoán ra được.

Lại nói về Tổ Chuyên Án một chút. Trước đây, khi Sở Cảnh Sát XY thay lãnh đạo mới, ông nhất quyết muốn lập ra một Tổ Chuyên Án chuyên điều tra các vụ án khó khăn vụ án treo mãi vẫn chưa có lời giải, hỗ trợ các đội khác trong khi phá án.

Quyết định này của ông được đông đảo cá nhân trong Sở đồng ý. Sau khi lựa chọn kĩ lưỡng, ông đã quyết định chọn bốn nhân tài này. Chỉ có Lâm là sau này ông mới cho thêm vào, khi mọi người hỏi tại sao thì ông chỉ mỉm cười nói rằng: "Đến lúc nào, mọi người sẽ hiểu lựa chọn của tôi là đúng đắn"

Quay lại với thực tại, cả đội vừa trở lại công việc chưa được một phút thì Sơn nhận được một cuộc gọi. Sau khi nghe xong, anh đưa đôi mắt lo lắng về phía mọi người nói một câu:

"Có một vụ án thi thể người phụ nữ trong bình nước trên mái nhà."

Bạn đang đọc [TRINH THÁM] MẬT MÃ CUỐI CÙNG sáng tác bởi UyểnNghi1234

Truyện [TRINH THÁM] MẬT MÃ CUỐI CÙNG tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi UyểnNghi1234
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.