Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8: Cái chết của mẹ Lập Minh, nghi ngờ!

Tiểu thuyết gốc · 2005 chữ

-Có làm sao không?- Đinh Kiệt nhìn vào bản mặt đang thâm tím của Lập Minh. –Mày đi học võ cơ mà, sao mấy thằng danh cũng không đánh nổi là thể nào?-

Nói xong Đinh Kiệt nhìn xuống một đám trẻ loắt choắt đang nằm dưới chân, ấy là so với tuổi thực của hắn chứ thực ra bọn này cũng sàn sàn tuổi hai người. Và quả đúng là ông cha đã có câu “họa từ miệng mà ra”. Đầu đuôi câu chuyện lại là thế này.

Sau khi phân công xong các chức vụ trong lớp, Lập Minh hớn hởn kéo hắn về kí túc xá ăn uống cho mau để chiều còn đi học võ, nhưng trời xui đất khiến thế quái nào, đang đi nửa đường thì bọn hắn gặp phải lũ tam mao, tứ mao hùng hùng hổ hổ cầm gậy đuổi đánh tới. Với bản lĩnh của mình thì Đinh Kiệt cũng chẳng phải sợ gì, nhưng do thân thể còn chưa qua tôi luyện nên dính vài đòn, toàn thân cũng ê ẩm hết cả.

Còn về phía Lập Minh thì hắn cũng phải trố mắt, đánh đấm chẳng ra đâu nhưng được cái chịu đòn tốt kinh khủng. Đinh Kiệt cũng không nghĩ rằng cái thân thể chưa đến sáu chục cân của hắn lại chịu được nhiều đòn loạn bổng như vậy.

-Giờ tính sao?- Lập Minh xoa mặt, nhăn lại hỏi.

-Kệ chúng nó, về xử lí vết thương đã, vụ này tính sau đi- Đinh Kiệt phủi tay, đây là lần đầu hắn đánh nhau trong thân thể trẻ này, đã từ rất lâu rồi, kể từ cái ngày hắn trả thù cho nàng, nhưng, hắn vẫn có một cảm giác khó chịu trong lòng như bọn buôn người kia không phải là kẻ đứng sau thật sự, rốt cuộc điều gì đã xảy ra, thứ gì đã khiến cảnh tượng hôm ấy quỷ dị như vậy? Đinh Kiệt nửa muốn tìm hiểu, nửa lại không, dù vì sao thì bây giờ hắn cũng đã sống trở lại, giờ chỉ còn cần tìm lại nàng thôi.

-Tạ ơn trời!!- Đinh Kiệt ấm áp trong lòng, không lâu nữa hắn sẽ lại được gặp cô ấy, cảm xúc trong lòng cứ như nghẹn lại, chẳng biết bao giờ mới có thể cởi ra đây.

-Sao thế?- Lập Minh hỏi.

-Đi ăn quán đi, tao hơi ngán cơm tự nấu rồi!- Đinh Kiệt đề nghị

-Cũng được, tao hơi đói rồi, vận động nhiều quá- Lập Minh vươn vai, cơn đau nhức truyền tới làm cu cậu nhăn mặt, chửi thầm. -Chuyện này chưa xong với tao đâu, Phắc Kinh ạ-

<><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><>><><><><><><<<><><>

Hai người dạo bước trên con phố X, phố X là chuỗi cửa hàng nằm ngay bên cạnh trường Song Tỉnh, sở dĩ gọi là phố X vì nơi này có 2 con đường trải gạnh hoa rộng tầm 4-5 mét cắt chéo nhau tạo thành khu phố buôn bán thức ăn, quần áo, quà vặt, vân vân và mây mây cho học sinh.

( Tác giả tự nhiên hứng lên muốn đổi ngôi, hahaha)

Tôi dừng lại ở trước một quán ăn đường phố mang tên Vua Lẩu Nướng, sau đó dong duổi lấy một chiếc ghế rồi ngồi xuống, Lập Minh có vẻ vẫn còn đang cay cú sau vụ bị đánh úp vừa nãy, nhìn bộ mặt bầm tím của nó, tôi thầm tặc lưỡi. Bọn trẻ tam mao này cũng may chỉ biết đánh vào mặt, chứ nếu đánh vào chỗ hiểm thì nó tiêu đời lâu rồi.

-Thôi không sao- Tôi an ủi, sau đó đưa menu cho Lập Minh. –Này, chọn món đi, tao ăn phở bò, mày ăn gì thì gọi-.

-Tao cũng ăn phở đi- Lập Minh vừa xoa cằm vừa nói.

Ít lúc sau, hai tô phở bò nghi ngút hương thơm đã được mang lên, tôi hưởng thụ làn khói ấy, đang định nếm thử thì nghe có tiếng gọi.

-Ây, cái cậu ở trạm xe đúng không? Ha ha ta lại gặp nhau rồi-

Tôi ngẩng đầu lên nhìn người con trai kia, ít lâu sau mới nhớ ra, cũng hớn hở nói.

-Là ông anh đó hả?-

-Khà Khà, là anh đây, anh là Sẩm Khanh, còn cậu?-

Sẩm Khanh? Vãi cả tên ạ, không có cái tên nào hay hơn à!! Nghe cứ như Sở Khanh.

Dù nghĩ vậy nhưng tôi vẫn tiếp lời, giới thiệu luôn cả cậu bạn.

-Em là Đinh Kiệt, còn đây là Lập Minh, anh tới đây ăn sao?-

-Anh ngồi đây được chứ?-

-Cứ tự nhiên-

Sẩm Khanh ngồi xuống, bắt tay Lập Minh rồi để cái máy ảnh trên cổ xuống bàn, nom có vẻ cậu ta rất quý món đồ này. Lại làm cốc nước cho mát họng, Sở Khanh mới nói tiếp.

-Thật ra anh tới đây để làm việc-

-Làm việc!!- Tôi và Lập Minh đồng thanh, Lập Minh có vẻ hứng thú nên lại hỏi tiếp luôn.

-Làm việc, trông anh có vẻ trạc tuổi bọn em, anh làm việc gì thế?-

Sẩm Khanh thậm thụt, lén lút nhìn về phía cậu thanh niên góc trong cùng của quán rồi mới nói.

-Anh làm thám tử-

-Thám tử?- Lần này đến lượt tôi ngạc nhiên, thám tử tuổi học trò sao? Quả thật thám tử kiếm được rất nhiều tiền nhưng nguy hiểm cũng không phải không có, nhưng ở trong cái quán ăn ven đường như thế này thì điều tra cái gì?

-Anh đang theo dõi học sinh sao?- Tôi hỏi.

Sẩm Khanh thoáng ngạc nhiên, sau đó liếc ngang nhìn dọc soi tứ phía người tôi rồi mới nói.

-Cậu là điệp viên của tổ chức nào thế? Haha muốn làm thám tử với tôi không, chỗ tôi đang thiếu người này-

Tôi cười cười, im lặng không nói gì. Lập Minh thì có vẻ hứng thú nên cứ gào lên rằng hắn cũng muốn tham gia.

-Thôi, đối tượng đã di chuyển rồi- Sẩm Khanh đứng lên, sau đó rút ra tấm bưu thiếp đưa cho tôi rồi nói. –Đây là số của anh, suy nghĩ xong thì gọi cho anh, anh học lớp 11C khu báo trí-

Nói xong rồi tên “thám tử” kia cũng phi mất ra khỏi quán, hình như là lần theo dấu của một cậu thanh niên nào đó.

-Khu báo trí sao?- Tôi thầm suy nghĩ, khẽ cười rồi cúi xuống xử lí nốt chỗ phở bò còn lại.

Khoảng 15p sau, hai đứa chúng tôi no nê xoa cái bụng tròn mà bước ra khỏi quán.

Khẽ cảm nhận từng cơn gió lườn qua mặt, tôi nhìn về phía bầu trời âm u sắp nổi bão, cuối cùng thì sau mấy ngày, chúng tôi lại sắp sửa đón nhận một trận mưa rào mới, mưa rào mạnh mẽ rơi xuống, từng giọt to bằng hạt đỗ bắn tí tánh trên những mái nhà, lá cây, mặt đường, dần dần lâu sau lại càng hối hả hơn, làm trời đã lạnh lại càng thêm rét buốt.

Lập Minh không biết kiếm đâu ra hai cái ghế con, bọn tôi lại ngồi tạm trước cửa quán ngắm mưa, dù sao cảm nhận như vầy cũng không tồi. Tôi từ nhỏ vốn đã là một người thích mưa, thích cái se se lạnh của nó, thích những cái lúc nó chạm vào da mặt làm con người ta càng thêm sảng khoái, thích những lúc nó gợi lại kỉ niệm về thời trẻ con chạy lông nhông ngoài đường, hồn nhiên nghịch nước để rồi hôm sau lại sốt lên sốt xuống khiến cha mẹ lo lắng không yên. Tôi thích lắm, đến tận bây giờ... vẫn vậy.

Đang bồi hồi hồi tưởng thì Lập Minh vỗ vai tôi, có vẻ như nó đã nhìn được cái bản mặt ngu như dog của tôi trong vài phút vừa rồi.

-Làm sao thế, nhớ người yêu à?- Lập Minh cười trâng tráo hỏi.

-Đang nhớ mẹ- Tôi trả lời, tay đưa ra trước hiên hứng từng giọt mưa rơi xuống.

-Mới đi có vài ngày đã nhớ mẹ, tao đến ạ mày, trẻ con vậy?-

Tôi không nói gì chỉ ngẫm lại một bài thơ đã đọc được trên mạng, ngâm lên.

-Tháng bảy mùa thu lá rụng vàng

Ấy mùa nhân loại đón Vu lan

Bâng khuâng nhớ đến ân sinh dưỡng

Thổn thức tâm con ngấn lệ tràn.-

-Hay!!, Mày biết làm thơ à?- Lập Minh đập tay bôm bốp, hớn hở hỏi.

Tôi lắc đầu. –Không, từng đọc qua thôi-

-Con mẹ nó làm tao cũng nhớ mẹ-.

-Mẹ mày đâu, cậu ấm như mày cũng khổ sở thế à?- Tôi khẽ cười hỏi.

-Mẹ tao mất rồi- Nét buồn thoáng qua trên mặt nó, nhếch môi, nó lại nói tiếp. –Mẹ tao mất lúc tao lên sáu tuổi, mất trong vụ hỏa hoạn ở Song Tỉnh.

-Song Tỉnh?-

-Đúng vậy, hôm đó mẹ tao đi từ thiện cho trường, không nghĩ lại dính phải vụ cháy lớn, không tìm thấy xác- Giọng Lập Minh đã bắt đầu nghẹn lại. –Rõ ràng là có người phóng hỏa, chỉ vì lũ HĐTC muốn che dấu thiệt hại mà tung tin giả, con mẹ chúng nó chứ!!-

-Rốt cuộc điều gì đã xảy ra xảy khi mình bỏ nhà đi- Đinh Kiệt nhăn mặt, trầm tư không nói gì.

Mưa có vẻ đã ngừng rơi, nhưng vẫn còn phơi phớt, bầu trời dần sáng lên sau một hồi giông dào dạt, lại chẳng biết có ai để ý không, từng màu sắc đan xen lẫn lộn trên khung trời như được ai đó viết lên, ấy là cầu vộng đã xuất hiện rồi, cũng như câu nói của ông cha ta vậy... “sau cơn mưa thì trời lại sáng”.

Tôi đưa tay ra kiểm tra trước khi bước khỏi hiên quán, cuối cùng cũng đã đến lúc đi học võ rồi. Lập Minh có vẻ như chẳng si nhê gì sau những lời tâm sự vừa nãy, cu cậu lại trở nên mạnh mẽ như lúc đánh nhau hồi sáng vậy... toàn chịu đòn (hahaha).

-Nhanh lên Đinh Kiệt, không thì muộn mất, ai ngờ mưa lâu như vậy chứ- Lập Minh vội vàng thúc dục tôi chạy qua phố X, phố O, rồi mới rẽ vào một đường cái khác. Chẳng biết điều gì lại khiến nó sợ hãi đến như vậy, chạy chẳng khác nào vận động viên maratong, khéo cho nó đi thi lại giành giải dút thì chỉ có mà abcxyz.

Bứt tốc chạy liên hoàn với tên bạn, tôi chợt phải hãm lại khi thấy một tên mặc áo dài nâu đang đứng ngó đông ngó tây phía trước.

-Anh Sẩm Khanh?- Trời xui đất khiến thế nào lại cho tôi gặp lại tên này một lẫn nữa, Lập Minh cũng tò mò, chạy lại phía anh ta.

-Đinh Kiệt, Lập Minh hả?- Có vẻ anh Sẩm Khanh cũng nhận ra chúng tôi, chẳng biết làm sao mà hắn chống nạnh, có vẻ bực bội lắm. Sẩm Khanh lại nói tiếp. –Anh để lạc mất mục tiêu rồi, thằng nhóc này lẩn nhanh quá-

-Mục tiêu?- Đầu Lập Minh nảy dấu hỏi.

-Ừ, vài ngày trước anh có nhận nhiệm vụ theo dõi một đứa học sinh, cơ mà nó phát hiện ra anh nên trốn nhanh lắm, không biết nó đi đường nào, rõ ràng anh đã kiểm tra mọi ngóc ngách rồi, nhưng mà nó cứ như đã độn thổ vậy-

Tôi ngẫm nghĩ một lúc, chợt nhớ về những lúc mình chạy trốn bọn đuổi bắt cùng với Tường Vi.

-Là đường cống ngầm...- Tôi thốt lên.

-Nhưng nơi này không có đường cống ngầm nào đủ to cho con người chui vào cả- Sẩm Khanh buồn bực nói.

-Không, có đấy- Lập Minh lên tiếng. –Có một đường dẫn ra công viên Nhất...

Bạn đang đọc Trở Lại Để Tâm Hồn Thảnh Thơi sáng tác bởi dinhbay
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dinhbay
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.