Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tồn tại là để tại

Tiểu thuyết gốc · 2200 chữ

Lý Quý, một kẻ đã xuất sắc từ khi được sinh ra. Hắn tồn tại như một phước lành và được ca tụng, tôn thờ bởi những kẻ xung quanh, và hắn luôn nghĩ hắn chính xác là như thế.

Tại sao ư?

Không ít lần Lý Quý cũng tự hỏi điều đó. Hắn mặc dù đủ ưu tú, xuất thân trác việt, thiên phú không tồi nhưng vẫn có nhiều đối thủ mạnh hơn hắn rất nhiều tồn tại. Ít nhất trên bảng xếp hạn thiếu niên ưu tú của cửu châu hắn chưa thể đặt chân vào hạng trên trăm. Chính vì thế hắn đã dành rất nhiều thời gian để lý giải rằng tại sao hắn có nhiều hào quang đến vậy.

Cho đến một ngày Lý Quý, lần đầu tiên trong đời, bắt đầu nhìn nhận sự tồn tại của thân đệ đệ, Lý Quế.

Hoá ra là vậy, chính vì Lý Quế là một phế thải, đống bùn lầy không nhào nặn được một cách đáng thất vọng, thứ rác rưởi còn thua cả phân đang tồn tại bên cạnh mới khiến một viên ngọc như hắn phá đá phát quang.

Đúng vậy, phải có Lý Quế, Lý Quý hắn mới là kẻ ưu việt nhất, vượt trội hơn hết thảy những thiên tài ngoài kia.

Lý do Lý Quế được sống tới hiện tại là vì làm nền cho Lý Quý.

- Đại thiếu gia, nhị thiếu gia lại gây chuyện rồi.

- Chuyện lạ lắm sao?

Lý Quý nhướng mày, nó mà không gây chuyện mới là chuyện lạ.

- Nhưng... nhưng lần này nhị thiếu hiếp... hiếp dâm...

- Lấy chút tiền đưa cho họ là được.

Lý Quý bình tĩnh nói.

- Không... nhị thiếu đã hiếp dâm một con chó.

- Ừ được rồi... khoan đã, ngươi vừa nói gì cơ...

Lý Quý không tin nổi, dù Lý Quế là cặn bã nhưng cũng không tới mức không bằng súc sinh như vậy.

- Đem nó nhốt vào phòng tối đến khi ta ra lệnh mới được thả, không được cho nó ăn uống gì. Còn nữa mau đem người phong toả chỗ đó lại, giết hết đám người ở đó đi.

Khuôn mặt của Lý Quý dần trở nên dữ tợn hơn.

- Khốn kiếp, dám đem khuôn mặt của ta làm những chuyện ô uế đó.

Lúc này ở kỹ viện, Cơ Dạ Hàn đột nhiên đổi ý muốn quay về, Tiêu Giác cũng không lấy làm lạ, nghĩ chắc là do Lý Quế làm Cơ công tử mất hứng. Liền suy nghĩ một lát chở về hắn sẽ kêu Tiêu Lan qua trò chuyện với Cơ công tử một chút. Nghĩ đoạn Tiêu Giác lướt nhìn cô gái xinh đẹp có không hiểu sao đang cười rất tinh nghịch sau lưng Cơ Dạ Hàn lại hơi phân vân. Nhưng mà không sao, nam nhân tam thê tứ thiếp cũng rất bình thường, Tiêu Lan mà được Cơ Dạ Hàn để ý thì cũng coi như là phúc phần của muội ấy.

Nhắc tới Tiêu Lan, Tiêu Giác đột nhiên nhớ tới Tiêu Vụ. Không biết tại sao nhưng trực giác mách bảo mối quan hệ của tên tạp vụ và biểu muội hắn không đơn giản. Nói sao nhỉ, dường như cả hai đang liếc mắc đưa tình vậy.

- Đừng khinh thường Tiêu Vụ, hắn nhìn không đơn giản.

Đột nhiên Cơ Dạ Hàn đúng lúc lại nhắc tên Tiêu Vụ, như biết Tiêu Giác đang nghĩ về hắn.

- Cơ công tử chỉ dạy.

Tiêu Giác không thực sự để trong lòng, là một người đứng đầu thế hệ trẻ của Tiêu gia, hắn cũng có ngạo khí của riêng mình. Dù đúng thực hắn có thiên phú thể chất nhưng tài nguyên Tiêu gia đầu tư trên người hắn không phải một tên tạp vụ sinh ra nằm dưới đáy của Tiêu gia có thể tưởng tượng nổi, căn bản không có cơ sở để đối đầu.

Cơ Dạ Hàn nhìn Tiêu Giác một chút cũng không nói gì thêm, dù sao con tầm bảo thử này cũng là của hắn, Tiêu Giác không khác gì hòn đá lót đường cả.

Quay lại kỷ viện, lúc này đã bắt đầu ồn ào hẳn. Không phải là tiếng cười nói ăn chơi của các nam nhân, nữ giới ở đây, mà là tiếng kim loại đang không ngừng xoàn xoạt rạch lên những tia máu. Máu đo văng tứ tung, một số tiếng la hét chưa kịp cất lên đã im bặt. Những kẻ còn sống cũng kinh hãi la hét bỏ chạy nhưng không thể, lưỡi đao tử thần nhanh như cắt tướt đoạt hết các sinh mạng còn sống. Rất nhanh một toà kỹ viện nhộn nhịp nơi phồn hoa, bình thường toả hương thơm trêu ghẹo ong bướm đã cất lên mùi máu tanh, cảnh tượng đẫm máu khiến người ta run sợ.

- Nhạc Cư lâu chứa chấp tử phạm và đồng bọn, chống đối lệnh bắt giữ của Lý gia, theo gia quy trảm sát, ai không tuân theo hoặc bao che sẽ trở thành Lý gia tử phạm.

Bên ngoài Nhạc Cư lâu, Lý Khương, đệ tử Lý gia lớn tiếng tuyên bố.

Phải nói, Lý gia không những uy vọng cao mà còn cực kỳ ngông cuồng, đem gia quy của bản thân áp đặt lên cả một toà thành còn trực tiếp định tội bất cứ ai chúng muốn, nhưng người dân đi qua cũng chỉ dám cuối đầu lảng đi, không dám gây bất cứ tiếng động nào sợ bản thân bị vạ lây.

- Báo cáo Khương chấp pháp, người bên trong đã chết sạch...

Một tên đệ tử Lý gia cuối người báo cáo. Lý Khương khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc, mạng sống của vài chục người đối với hắn nhỏ bé không đáng kể, nếu Lý gia muốn cả toà Mạc thành cũng không dám cãi mà phải nằm xuống. Đáng tiếc vẫn còn Tiêu gia.

- ... nhưng theo như báo cáo, tên Tiêu Giác có đến đây và tranh cãi với Lý nhị thiếu, lại không thấy đâu, hắn còn dẫn theo hai người, đã cho người nhận diện không ai trong đó trùng khớp. Còn có Tùy lão bản, Tùy Xướng Cơ, cũng không thấy ở đây.

Lý gia đệ tử tiếp tục bẩm báo.

- Tiêu Giác thì mặc kệ đi, có ở đây cũng không giết được hắn, có lẽ Lý Quế làm hắn mất hứng nên hắn rời đi thôi. Đi cũng tốt tránh một phen khó xử. Còn Tùy Xướng Cơ, cho người truy tìm, chuyện lớn xảy ra ở địa bàn của ả, nhiều người chết như thế ả còn mặt mũi sống sao?

Lý Khương nhẹ nhàng nói, mắt hơi híp lại che giấu một chút độc ác của mình.

Lý Quế ngồi một mình trong phòng tối đã có chút tỉnh táo lại. Hắn lúc này nhìn không còn dáng vẻ của một công tử ăn chơi mà chả khác gì ăn mày. Tóc tai bù xù bết bát hết lại, khuôn mặt trắng bệt dơ bẩn, người bốc lên mùi hôi thối khó chịu. Mắt hắn kéo lên vô số tơ máu tròng đen co rút lại đầy hốt hoảng. Quần. Áo trên người hắn bị lột sạch không chừa lại gì. Hắn thảng thốt nhìn xung quanh cũng ngờ ngợ biết được mình đang ở đâu.

Từ nhỏ đến lớn Lý Quế đã thường bị nhốt trong phòng tối, đó gọi là sự răn dạy. Không phải đòn roi hay la mắng là sự yên tĩnh và bóng đêm vây khốn dạy dỗ hắn. Hắn cũng không biết nữa, hắn không thể phân biệt là dạy dỗ là đe doạ hay trừng phạt. Ban đầu khi là một đứa trẻ, hắn không thể nhớ được gì nhiều ngoài cảm giác lạnh lẽo của bốn bức tường đá và bóng đêm như khiến hắn mù loà. Hắn không biết hắn có làm sai gì không hay đơn giản đó là cách cha mẹ dùng để giấu hắn đi cho khuất mắt. Cho dù đến bây giờ không còn ai để ý đến tên cặn bả như Lý Quế nữa thì đôi khi Lý Quý vẫn sẽ dạy dỗ hắn bằng cách đưa hắn vào phòng tối.

Mọi người đều nói với Lý Quế, Lý Quý là một đại thiện nhân, dù hắn không tin, thì cũng phải chấp nhận chỉ còn Lý Quý để ý đến hắn. Khi mà n địa vị của hắn bắt đầu thấp đến mức trở thành kẻ vô hình trong gia tộc, đến cả người hầu kẻ hạ cũng bắt đầu chống đối, Lý Quý đã đứng ra bảo đảm địa vị cho hắn.

- Lý Quế là thân đệ đệ của Lý Quý ta, suốt đời này là như thế, không bao giờ thay đổi.

Tại sao ư, Lý Quế không biết. Hắn chỉ biết dù hắn làm gì Lý Quế cũng sẽ chùi đít cho hắn, sẽ không phiền hà mà dọn dẹp những phiền phức hắn làm ra. Nhưng não úng nước như Lý Quế cũng dần nhận ra hắn càng xấu xí, Lý Quý càng kiên nhẫn thì mọi người càng khinh bỉ hắn. Dù chẳng có một ai dám thể hiện ra ngoài nữa và răm rắp làm theo mọi yêu cầu của hắn nhưng cái ánh mắt nhìn hắn như một con súc vật kinh tởm, đáng chết họ còn chẳng thèm dấu đi. Vì thế từng chúng một hắn bắt đầu ghét Lý Quý, kẻ mà khi sinh ra mang khuôn mặt và thân phận chẳng khác gì hắn.

Tiếng lộp cộp vang vọng trong không gian, Lý Quế biết Lý Quý đang đi tới vì, chuyện này rất bình thường.

- Ngươi biết phòng tối dạy ngươi cái gì không?

Lý Quý phẩy tay một cái, cái nấp hầm bằng sắt nặng nề kéo qua một bên lộ ra lớp song sắt dày cộm. Không gian trong hầm chỉ vừa đủ một người vào và chỉ có thể đứng ngồi, không thể di chuyển thành tư thế gì khác. Hắn giơ viên dạ minh châu có hơi chói sáng trong không gian u tối như hầm ngục, liếc mắt nhìn xuống chờ đợi Lý Quế đứng lên và trả lời hắn.

- Do ta đã gây gỗ với Tiêu Giác sao?

Lý Quế cũng rất nhanh đứng lên trả lời, nếu hắn nói đúng sẽ được ra ngoài sớm hơn.

- Lần này ngươi nổi điên một cách đến cả ta cũng không thể chấp nhận được.

Lý Quý chờ một chút lại nói, bộ hắn đã huấn luyện thằng khốn này chưa đủ sao, tại sao thứ cặn bã này dám nghĩ sẽ qua mặt hắn.

- Chuyện gì chứ? Chẳng lẽ Lý gia sợ Tiêu gia sao...

- Câm miệng!

Lý Quý lấy trong người ra một lọ thủy tinh đầy côn trùng, mạnh tay đập vỡ qua song sắt.

Bên dưới Lý Quế kinh hãi la lên. Vì không gian quá chật hẹp nên hắn chẳng thể nào né tránh những mảnh thuỷ tinh cũng như lũ bọ hôi hám bò lúc nhúc trên mặt và thân thể mình. Những cái chan nhọn hoắt cắm lên da hắn hết chỗ này đến chỗ khác, đáng sợ hơn hắn còn chả có quần áo để bảo vệ bản thân.

- Ngươi còn xằng bậy không biết điều, ngươi vừa quan hệ với một con súc sinh. Ta biết từ lâu ngươi chẳng khác gì bọn chúng nhưng bây giờ ngươi còn không đáng để tồn tại.

Nghe tới đây Lý Quế ngờ ngợ nhớ ra gì đó, lúc đó chẳng phải hắn đang tận hưởng người đẹp sao nhưng bây giờ để ý nhớ lại không hiểu sao lại trực tiếp biến thành một con chó đực. Là mộng sao, hay ảo giác nhưng nhìn Lý Quý tức giận đến vậy chắc chuyện không đơn giản là hư ảo. Tại sao hắn lại làm như vậy, sao có thể nhận nhầm người đẹp với một con chó. Có khi nào...

Là một kẻ ăn chơi, Lý Quế không lại gì những thủ đoạn này, thỉnh thoảng hắn cũng sử dụng để tạo kích thích, hạ xuân dược. Nhưng loại dược gì khiến hắn bị ảo giác, không những thế sao khi tỉnh táo lại trực tiếp thanh lọc ảo giác thành hiện thực thần kì đến vậy.

- Ngươi còn gì để nói?

Lý Quý không có kiên nhẫn ở chỗ ẩm hôi thối này lâu, còn thêm một vài con bọ bắt đầu bò lên chân hắn khiến hắn cảm thấy rất là khó chịu.

- Ta chơi rất vui, ngươi thấy khó chịu sao?

Lý Quế không nói ra suy nghĩ của mình, ngược lại còn khiêu khích. Nhìn tên đại ca ưu việt đang tức giận của mình không hiểu sao trong người hắn dân lên những khoái cảm khó nói.

- Hừ, ngươi cứ tiếp tục vui vẻ đi.

Lý Quý cách đóng nắp hầm lại, không tiếp tục nói. Tiếng bước chân của hắn dần đi xa để lại không gian u tối yên tĩnh.

Bạn đang đọc Trở thành đại phản diện nhờ sách sáng tác bởi tacgiano
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tacgiano
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.