Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tư tưởng giác ngộ cao

Phiên bản Dịch · 1018 chữ

Tô Mạn nghe mấy lời của thư ký Trình liền đáp: ’’Loại gạch này tốn quá nhiều thời gian, giá thành lại cao. Tôi sợ bọn họ không đủ tiền mua. Sắp tới tôi dự định làm một loại gạch có giá thành thấp hơn để dành riêng cho người trong công xã sử dụng.’’

Đây là một vấn đề thiết thực, hiện tại trong túi của dân chúng căn bản không có tiền. Ngay cả việc dùng công điểm để trả nợ cũng sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến cuộc sống của những người bình thường.

Cô liền hỏi Thôi Hướng Bắc: ’’Cậu có thể đốt gạch với chi phí thấp hơn không? Không cần phải tốt như vậy nhưng vẫn khá bền là được."

Thôi Hướng Bắc: “ …” Ngày hôm qua còn nói cậu ta cải tiến kỹ thuật, hôm nay thì lại nói muốn làm kém đi một ít. Suy nghĩ của những người phụ nữ hay thay đổi thất thường như vậy sao?

“ Phải kém chút đúng không, đương nhiên không thành vấn đề, nhưng cô có thể không lo lắng về danh tiếng của lò gạch này sao?”

Tô Mạn nói tiếp: “Đốt gạch đất sét nung cũng không sao. Quan trọng nhất là cung cấp cho người dân trong công xã , để bọn họ đủ tiền mua về, mới có thể có nhà ở."

Nghe Tô Mạn nói vậy, Thôi Hướng Bắc liền hiểu rõ. Đó là có những người nghèo không mua nổi những viên gạch tốt. Chỉ cần mua loại vừa tầm để xài là đủ. Điều này tương đương với việc người giàu thì ăn thịt còn người nghèo thì ăn ngũ cốc cùng lương khô.

Xem ra cái cô chủ nhiệm này suy nghĩ cũng rất chu đáo.

‘’Được rồi. Chúng tôi sẽ xây dựng thêm một vài lò và đốt chúng theo từng đợt, không vấn đề gì."

Muốn đốt ra gạch tốt mới khó, đốt gạch kém thì lại quá dễ dàng. Đến lúc đó, cậu cũng không cần phải nhìn chằm chằm vào nó.

Sau khi kiểm tra lò gạch ngói, để công nhân trực đêm, Tô Mạn, Tô Đại Trụ cùng với Thôi Hướng Bắc liền thu dọn đồ đạc cùng túi xách về nhà.

Về phần thư ký Trình, ông ấy đã trực tiếp quay về nhà ở công xã. Thật ra bọn họ cũng không cùng một chỗ, cho nên không cần phải chờ nhau về.

Trên đường, Tô Đại Trụ đang nói chuyện sôi nổi: ”Nhị Nha, thật không ngờ anh cũng có thể nung được gạch, anh giỏi lắm đúng không?”

Tô Mạn nói: ”Anh, không phải anh giỏi, là chỉ đạo viên Thôi lợi hại. Anh vẫn còn phải học tập cậu ấy nhiều.”

Thôi Hướng Bắc: “... Cũng tàm tạm thôi, tôi vẫn phải chắp vá nhiều chỗ mới làm được như vậy.”

Tô Đại Trụ cao hứng nói: “ Chỉ đạo viên Thôi, cái này mà còn gọi là chắp vá á ..... cậu cũng giỏi thật đấy. Khó trách mọi người đều nói người đọc sách không đơn giản. Chuyện khó như vậy mà cậu vẫn có thể hoàn thành. Cứ nghĩ đến việc, về sau người dân trong công xã đều sử dụng gạch chúng ta làm ra để xây nhà ở thì tôi đã thấy vui rồi.”

Về sau, Tô Đại Trụ anh đi ra ngoài rốt cục cũng có thể ngẩng cao đầu, nếu là có người dám xem thường anh, anh có thể chỉ vào lỗ mũi bọn họ rồi mắng. Nhà cậu có năng lực gì, gạch mà các cậu dùng để xây nhà là có một phần công sức của tôi làm ra đấy!

Chỉ cần nghĩ về nó thôi đã thấy đẹp rồi.

Thôi Hướng Bắc hoàn toàn không hiểu được sự phấn khích của Tô Đại Trụ, tò mò hỏi: "Sao anh lại vui thế?"

Tô Đại Trụ đương nhiên không thể nói là mình vui vẻ vì sau này có thể khoe khoang, chỉ có thể giả ngu cười một tiếng: "Tôi cũng không biết, chỉ tự dưng cảm thấy vui vẻ."

Tô Mạn nói: “Chỉ đạo viên Thôi, cậu nên nghiên cứu một số tác phẩm văn chương đi. Trong đó có một câu nói mà tôi rất tâm đắc "Dù phải trả ngàn vạn cái giá, chỉ cần một nụ cười của chúng sinh!” Chả lẽ đây không phải là lý do tại sao chúng ta đốt gạch sao, làm vậy sẽ khiến cho mọi người đều có một mái nhà và tổ ấm của riêng mình. Chắc là vì vậy nên anh tôi mới vui vẻ đấy. Không chỉ anh tôi vui mà tôi cũng rất vui.” Đương nhiên là vậy rồi, chuyến này không ít người có nhà để ở, cô cũng sẽ thu về một đống điểm thánh mẫu cho coi!

Tô Đại Trụ hoàn toàn không hiểu được em gái mình đang nói gì, nhưng anh biết em gái mình nói đúng, vì vậy liền gật đầu hợp tác: “Em gái tôi nói không sai”

Thôi Hướng Bắc: “ …..” Tư tưởng giác ngộ của cái cô chủ nhiệm trẻ này cũng cao thật. Trong lòng cậu ta không hiểu sao có chút xấu hổ.

Thôi Hướng Bắc không khỏi mơ tưởng đến cảnh tượng đó. Những viên gạch do cậu nung dần dần lan rộng ra khắp các vùng quê, những người nông dân xây nhà mới ... Những ngôi nhà thấp và dột nát đó dần dần biến mất. Thay vào đó là một ngôi nhà gạch rộng rãi và sáng sủa.

Giống như là có chút cảm giác nhiệt huyết làm cho máu trong người dâng trào ra, thôi thúc cậu nỗ lực cống hiến.

Khi lò gạch nung được nhiều gạch hơn. Người dân trong xã lại một lần nữa sục sôi vì chuyện này.

Nhiều người thầm tính xem nhà mình có bao nhiêu tiền để có thể xây nhà.

Tô Mạn cũng bắt đầu phân chia lại công dụng của những viên gạch này.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.