Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỳ cục

Phiên bản Dịch · 1021 chữ

Dù sao chuyện xưởng quần áo xây nhà ở cho công nhân viên chức cũng là một chuyện quan trọng, hơn nữa còn tổ chức với quy mô lớn như vậy, rất nhanh liền khiến cho mấy đơn vị khác chú ý.

Bọn họ liền tới tìm xưởng quần áo bên này hỏi thăm, như thế nào đột nhiên muốn xây phòng ở.

Sau khi hỏi ra, mới biết được lần này việc xây phòng ở là kế hoạch do cấp trên thông báo và triển khai.

Nhưng đồng chí công nhân nói cũng không rõ ràng, bọn họ nghe xong vẫn chả hiểu mô tê gì.

Cho nên các lãnh đạo trong xưởng khác liền tới tìm xưởng quần áo bên này hỏi thăm tình huống.

Ngay cả phó giám đốc Lý của lò gạch trong huyện cũng ghé lại đây.

Trong huyện Nam Bình, quy mô của xưởng sản xuất quần áo cũng không lớn lắm. Chủ yếu tiền kiếm được đều nhờ vào xưởng dệt vải.Trong xưởng dệt, vải bán ra khắp cả nước, công nhân có tới hơn một ngàn người. Nhưng dù vậy, bọn họ cũng không thể mỗi người ở phòng.

Cả đám tầm một ngàn người, mỗi người có một bộ chăn mền đã là quá tốt rồi. Còn xưởng quần áo, chỉ có 300 người, tổng cộng là 80 hộ, nghe nói bên trên đang xin thêm đất, chuẩn bị muốn xây thêm phòng. Những xưởng khác cũng đứng ngồi không yên, nhao nhao lại nghe ngóng làm như thế nào.

Chỉ nghe nói là lấy tiền của công nhân đễ xây dựng, còn cụ thể làm như thế nào, mọi người cũng không rõ. Dù là nhân công trong xưởng cũng không thể biết rõ ràng.

Chuyện này giám đốc Chu cũng căn dặn các lãnh đạo xưởng quần áo đừng ra bên ngoài nói bừa, tránh gây ra hiểu lầm, làm trong xưởng hỗn loạn, nếu như nhóm công nhân không thể xây nhà, vậy thì người đó chờ làm kẻ thù của mọi người đi.

Cho nên đối với chuyện này, lãnh đạo khác của xưởng quần áo cũng không dám ra bên ngoài nói, một đám đều kêu đi tìm giám đốc Chu mà hỏi, bởi vì tất cả tài liệu đều là do ông nắm giữ.

Vì thế những người này đều tụ tập ở văn phòng của giám đốc Chu.

Giám đốc Chu cũng không nóng nảy, chỉ cười ha hả nói: "Chuyện lần này chúng tôi xây nhà cho công nhân cũng là do tình cờ có một cơ hội mà thôi. Chúng tôi cũng không thể so với các người được, trong xưởng cũng không có tiền bạc gì nhiều.Các người thì khác, có tiền, có đất, muốn xây thêm phòng thì có thể lập tức xây."

Giám đốc Phó của xưởng dệt vải nói: "Giám đốc Chu, ai cũng nói là xưởng vải dệt của tôi có rất nhiều tiền, nhưng thật ra cũng chẳng có bao nhiêu. Lần này không phải tới tìm ông để lấy thêm kinh nghiệm sao?"

Xưởng sản xuất thực phẩm cũng lại đây: "Đúng vậy, bên tôi tuy không không có nhiều nhân công lắm, nhưng nếu nhân công đều có chỗ ở, tất nhiên là tốt nhất."

Nói rồi liền đưa điếu thuốc cho giám đốc Chu.

Nghe xong, phó giám đốc Lý bên lò gạch cũng nói: "Giám đốc Chu, hôm nay tôi tới đây là vì hai việc. Một là vì chuyện xây phòng ở cho công nhân này rốt cuộc là như thế nào? Lò gạch chúng tôi cũng không thiếu gạch, nhưng làm ra gạch cũng tốn tiền, không thể dùng lung tung được. Công nhân của chúng tôi cũng không nhiều lắm, nhưng cũng muốn xây nhà. Còn việc thứ hai chính là tôi muốn hỏi ông một chút, các ông xây nhà, dùng gạch ở đâu? Mỗi ngày, chúng tôi chỉ thấy xe chở gạch đi qua, nhưng không một chiếc nào tới chỗ chúng tôi. Ông thử nói xem, ông làm như vậy có thấy kỳ cục hay không?"

Nghe phó giám đốc Lý nói xong lời này, giám đốc Chu cười nói: "Phó giám đốc Lý, mặc dù ông nói đến vì hai việc, nhưng nhìn chung cũng chỉ là một vấn đề. Vậy bây giờ, tôi cùng các người nói rõ, xây phòng ở cho công nhân không phải chúng tôi tự làm, là người khác giúp chúng tôi làm, chúng tôi cũng có hiệp nghị với nhau. Muốn giúp đỡ cho nhau. Người ta nghĩ cách giúp đỡ cho chúng tôi, chúng tôi cũng phải kéo gạch bên xưởng sản xuất của họ. Tôi không thể tự nhiên mà chiếm tiện nghi của người khác được, có phải hay không?"

Đừng nói việc này có đáng hay không. Người có thể trợ giúp người khác xây nhà, đã xứng đáng để quý trọng rồi. Lần này họ còn giúp cho tất cả công nhân trong xưởng giải quyết vấn đề nơi ở.

Nghe giám đốc Chu nói, những người khác đều nhìn về phía ông, "Là ai? Vậy mà có thể nghĩ ra kế sách hay như vậy."

Phó giám đốc Lý nói: "Các người kéo gạch bên công xã Bắc Hà, đề xuất này là bên phía họ đưa ra? Là do thư ký Trình đứng ra hỗ trợ ư?"

"Không phải, là một nữ đồng chí ở đó, tên gọi là Tô Mạn. Tôi nghĩ chắc ông cũng quen biết."

Thì ra là Tô Mạn, tất nhiên là ông quen biết. Lần đó chính là Tiểu Tô đem theo gạch ngói đến trong xưởng bọn họ, muốn đem gạch bán cho xưởng, người trong xưởng đều nói không cần, cô liền nói cô có thể đẩy mạnh tiêu thụ lượng lớn gạch bán cho các xưởng sản xuất khác để họ xây dựng.

Sau khi Tiểu Tô rời đi, mấy lãnh đạo xưởng bọn họ còn lấy cô ra làm trò cười, nói rằng đồng chí trẻ tuổi này là nghé con không sợ hổ.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.