Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xấu hổ

Phiên bản Dịch · 1014 chữ

“Đây là bản thảo phương án mà Tiểu Tô đã viết.”

Thư ký Lâm nói: “Tôi còn đang thắc mắc, bảo sao công xã Bắc Hà các anh lại làm ra được đồ mới rồi, hóa ra vẫn là nhờ Tiểu Tô.”

Tô Mạn chỉ cười mà không nói gì.

Thư ký Lâm cúi đầu cẩn thận nhìn bản kế hoạch. Ông ta xem không quá kỹ lưỡng, chỉ nhìn qua một lượt. Nhưng sau khi xem xong cũng không tìm ra được vấn đề nào.

Bản kế hoạch này đã tránh né được một số điều lệ cấm kỵ.

Ví dụ như vấn đề về nền móng đất đai.

Trong nội thành không thể tùy tiện xây nhà cho cá nhân, vậy nên đất đai rất quan trọng. Trừ phi là đất của của dân cư đã sống lâu năm ở đó thì mới không bị cấm xây. Nhưng đất công hữu bây giờ không thể tùy tiện coi làm tài sản riêng được nữa.

Mà trong điều lệ này, tất cả đất đai vẫn thuộc về nhà xưởng. Nhà cửa tuy là của công nhân nhưng nếu cần thiết, nhà nước vẫn có thể phá bỏ và di dời đi nơi khác. Chỉ cần trả tiền bồi thường cho công nhân là được rồi.

Vừa cam đoan sự công hữu của đất đai, vừa cam đoan quyền lợi của công nhân. Sẽ không có hiện tượng áp bức công nhân giống như những nhà tư bản đâu.

“Bản đề án này của Tiểu Tô có nghiên cứu qua việc xây dựng trong nội thành chưa.”

“Xem qua các quy định trong văn kiện. Dù sao chỉ thị của cấp trên cũng rất có quy củ. Chúng ta không nên làm trái lại chỉ thị của cấp trên.”

Thư ký Trình thấy Tô Mạn có thể làm ra được bản kế hoạch này, mới biết cô tuyệt đối không hề tầm thường.

Dù điều này rất dễ nhận ra, thấy được cô làm rất tốt. Nhưng trên thực tế lại có nhiều người không nhận ra hoặc không dám nghĩ đến. Bởi vì họ đều bị giới hạn bởi những quy định cứng nhắc.

Cấp trên nói phải làm gì, cấp dưới còn muốn cầm cả thước lên đo, không dám làm gì vượt quá giới hạn.

Vậy mà lại không biết tìm những đường đi khác trong những quy định cứng nhắc kia. Tô Mạn này vừa chăm chỉ vừa thông minh, lại can đảm mà cẩn trọng.

Ánh mắt ông ta lúc nhìn Tô Mạn đầy sự tán thưởng.

“Tiểu Tô này, phương án của cô rất tốt. Tôi nghĩ có thể mở rộng ra cả huyện chúng ta.”

Thư ký Trình lập tức nói: “Thư ký Lâm, thực ra đề án này đã mở rộng rồi, những nhà xưởng khác cũng xem qua rồi.”

Ý thư ký Trình muốn nói giờ ông ấy đừng thêm bước nào vào nữa.

Thư ký Lâm nghe vậy liền đáp: “Sao vậy, sợ tôi làm hỏng chuyện tốt của hai người sao? Đừng nghĩ tôi không biết hai người dùng cái này để nhờ người khác vận chuyển gạch cho.”

Thư ký Trình nói: “Đây không phải là cấp trên để bọn tôi tự cấp tự túc, tự tìm đường xoay sở sao?” Nghĩ đến chuyện mình và Tô Mạn đã thương lượng xong, ông ta lập tức nói: “Nhưng nếu huyện yêu cầu, chúng tôi vẫn sẽ làm theo chỉ thị của huyện. Nếu không, bọn tôi sẽ thương lượng để tìm biện pháp với bên nhà máy gạch trong huyện được không?”

Nghe thư ký Trình nói vậy, thư ký Lâm lập tức nhìn Tô Mạn, thấy cô vẫn mỉm cười không nói gì liền hiểu được, thì ra hai người này đã bàn bạc xong với nhau rồi.

Ông ta cảm thấy có chút buồn cười: “Hai người định thương lượng với bên đó thế nào?”

Thư ký Trình nói: “Giúp đỡ lẫn nhau, đoàn kết hợp tác.”

Tô Mạn lấy gạch ra nói: “Thư ký Lâm, gạch ngói chúng tôi làm ra thực sự rất tốt. Hiện tại trong tay còn rất nhiều đơn hàng, hoàn toàn có thể trở thành đơn vị hợp tác với nhà máy gạch của huyện.”

Thư ký Lâm: “...” Lò gạch ngói trong công xã mấy người lại có thể trở thành đơn vị hợp tác của nhà máy gạch trong huyện được sao?

Lúc này, thư ký Lâm bảo trợ lí gọi điện trực tiếp cho nhà máy gạch bên kia. Phó giám đốc Lý của nhà máy gạch lập tức đi xe đến văn phòng thư ký Lâm.

Hôm qua bị thư ký Lâm phê bình một chút đã đánh mất hết thể diện, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành xong. Vậy nên phải hoãn lại dự định đến công xã Bắc Hà hai ngày. Không ngờ thư ký Lâm lại mạnh miệng mềm lòng như vậy, hôm nay còn gọi điện kêu mình tới văn phòng, xem ra có thể gặp mặt công xã Bắc Hà để thương lượng một chút rồi.

Trong lòng phó giám đốc Lý cảm thấy có chút xúc động, thấy những lời phê bình hôm qua không còn quá ghê gớm nữa.

Đến nơi, thư ký Trình lập tức vui vẻ bắt tay với phó giám đốc Lý.

Tô Mạn cũng vừa cười vừa chào hỏi: “Xin chào phó giám đốc Lý, lại gặp được ngài rồi.”

Thấy cô, phó giám đốc Ly bỗng có chút xấu hổ. Lần trước Tô Mạn mang theo gạch đến để bàn chuyện hợp tác, ông ta đã thẳng thừng từ chối, lại còn chê cười sau lưng cô.

Nếu hiện tại có thể xoay chuyển, vị trí bây giờ của hai người sẽ khác một chút, ông ta sẽ là người đi tìm cô để nói chuyện hợp tác.

Thư ký Lâm cố tình đóng cửa văn phòng lại, để bọn họ tự bàn bạc, còn bản thân ngồi ở một bên nghe, không tham gia vào việc này.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 81

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.