Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không muốn kết hôn

Phiên bản Dịch · 1037 chữ

Bây giờ, khi nghe Thôi Hướng Bắc nói ra những lời từ tận đáy lòng, bọn họ cũng không thể lạc hậu, cùng nhau bày tỏ thái độ: “Đều là những đồng hương đã cùng nhau chịu qua khổ cực, trừ bỏ người nào không muốn, còn lại chỉ cần chúng ta cố gắng thêm một chút, khó khăn nào cũng không cản bước được chúng ta. “

Kế toán Từ cũng nói: “Tôi, tôi cũng không biết nên nói như thế nào, nhưng tôi hứa với mọi người sẽ cố gắng hoàn thành thật tốt mọi khoản sổ sách để tiết kiệm chi phí, mang lại lợi ích cao nhất cho tất cả mọi người. “

Nhân viên văn phòng Tiểu Lý đỏ bừng khuôn mặt vì xấu hổ, nói: “Tôi sẽ chăm chỉ làm việc, cho mọi người thấy được rằng nhận tôi vào làm là quyết định đúng đắn nhất.”

Nghe xong lời mọi người nói, Tô Mạn cũng nở nụ cười: “Tốt rồi, tất cả đồng chí trong xưởng chúng ta đều đồng tâm hiệp lực, mọi người đều đoàn kết, sức mạnh vững chắc như thành đồng, tôi tin tưởng tương lai, xưởng chúng ta sẽ càng ngày càng tiến bộ. Ba mươi người công nhân này, tôi vẫn là nuôi nổi. Một lời đã nói, tuyệt đối sẽ không thay đổi. “

Sau cuộc họp. Tô Mạn liền đem kết quả báo cáo lại cho thư ký Trình.

Thư ký Trình không nghĩ tới sẽ nhận được kết quả như vậy. Nhưng mà hiện tại đã giao cho Tô Mạn làm xưởng trưởng, đối với năng lực của cô, thư ký Trình càng ngày càng coi trọng cùng tín nhiệm, cho nên liền trực tiếp ký tên.

Đến buổi chiều, Tô Mạn liệt kê danh sách công nhân chính thức ra một tờ giấy màu đỏ thẫm, rồi dán lên bảng tuyên truyền của lò gạch.

Nhóm công nhân khi nhìn thấy danh sách được dán lên, cả đám liền tiến tới, háo hức nhìn xem. Tuy rằng họ không biết nhiều chữ lắm, nhưng tốt xấu gì cũng biết viết tên của mình.

Mọi người đều dò tìm tên của mình trên trang giấy rồi cao hứng hô lên : “ Có tôi, tôi là công nhân, tôi là công nhân chính thức rồi!”

“Cũng có tôi, tôi cũng ở trong danh sách. Ha ha ha, trở về phải khoe ngay với vợ mới được.”

“Ai nha, tôi cũng có tên đây này.”

Tô Đại Trụ vẻ mặt kinh hỉ há miệng cười, vỗ nhân viên tạp vụ bên cạnh,:“Lão Lý, tôi cũng có tên đấy.” Anh ta liền biết em gái không nhẫn tâm như vậy mà. Chưa kịp đắc ý bao lâu, Tô Đại Trụ liền phát hiện, hoá ra tất cả mọi người đều có tên trong danh sách.

Chờ đến lúc Thôi Hướng Bắc giao nhiệm vụ khởi công cho bọn họ, cả đám liền hỏi cậu: “Chỉ đạo viên Thôi … à không Thôi chủ nhiệm, tất cả đều được tuyển làm công nhân chính thức ạ? “

Thôi Hướng Bắc nghiêm túc nói: “Tô xưởng trưởng nói rồi, mọi người đều là cùng nhau chịu qua khổ cực, tôi sẽ không buông tay bất kỳ một người nào. Cho nên các ngươi đừng có kéo chân sau chúng ta nhé, phải chăm chỉ làm việc. Nếu ai không nghiêm túc công tác, sẽ bị thay thế, lúc đó đừng trách người trong xưởng.”

Nghe được những lời này của Thôi Hướng Bắc, nhóm công nhân ai nấy đều cảm động.

Hoá ra là trong xưởng vẫn còn nghĩ đến tình người, nên đã cho mọi người một cơ hội. Lúc này mới không bỏ lại bất kỳ ai.

Vừa cảm động lại vừa tôn kính, mọi người không hẹn mà đều tự hứa với lòng phải chăm chỉ làm việc, không thể phụ lòng ban lãnh đạo trong xưởng đã tin tưởng mà cho mình cơ hội này.

Chương 95:

Tô Đại Trụ là công nhân chính thức, Tô Mạn là xưởng trưởng đương nhiệm, mái nhà của nhà họ Tô đã được sửa sang lại hoàn tất, xem như một nhà có ba chuyện vui.

Cho nên Tô Mạn đặc biệt đi bách hoá ở xã mua một chút đồ về nhà ăn mừng.

Lý Xuân Hoa ăn hạt dưa do Tô Mạn mang về, vui vẻ nói, “Hôm nay nếu nhà mình nấu cơm, mẹ nhất định phải xuống bếp cho cả nhà thưởng thức một bàn cao lương mỹ vị. Đến từng tuổi này rồi, chỉ có ngày hôm nay là ngày mẹ vui sướng nhất.”

Tô Mạn thầm nghĩ ngày này tới cũng quá nhanh. Mới ngày nào người trong nhà còn đang phải chạy vội để ăn từng bữa.

Lý Xuân Hoa cùng Tô Mạn thương lượng chuyển cho cô qua nhà mới. Phòng ở đã sửa sang lại mái. Sáng mai bà liền đem cả nhà quét tước sạch sẽ, vậy là Tô Mạn có thể mang đồ của mình qua được rồi.

Tô Mạn đương nhiên cũng vui vì được dọn qua nhà mới, nhưng cô vẫn hỏi: “Cha mẹ, thế hai người ngủ ở đâu?”

“Mẹ và cha con ngủ ở nhà chính. Đây là căn nhà mà hai người chúng ta cùng nhau xây nên, ở nhiều năm như vậy rồi thành thói quen. Người trẻ tuổi các con chuyển sang nhà mới đi. Con cùng chị con đều là con gái, về sau đi lấy chồng, cũng không được ở nhà mình bao nhiêu thời gian nữa.”

Tô Mạn: “…… Chuyện này còn lâu lắm.” Cô không muốn kết hôn đâu. Đàn ông đều là không thể dựa vào được. Như kiếp trước của cô, ban đầu không phải cũng rất ân ái sao, kết quả nói ngoại tình liền ngoại tình. Hơn nữa cô phát hiện thời đại này đàn ông hoặc nhiều hoặc ít đều có chút gia trưởng, trừ bỏ kiểu người như anh trai của cô là Tô Đại Trụ. Điều đó lại càng làm cho cô đối với chuyện kết hôn ôm tâm lý tránh càng xa càng tốt.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.