Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con dê béo múp

Phiên bản Dịch · 1049 chữ

Tô Mạn gật gật đầu: “Vậy thì tốt rồi, phiền chủ nhiệm Thôi mang tôi đi nhìn xem một chút.”

Thôi Hướng Bắc liền mang theo Tô Mạn đi đến xưởng quần áo ở bên kia.

Bởi vì trong đầu vẫn luôn có chút chột dạ, cho nên cậu rối rắm suy nghĩ như thế nào để Tô Mạn không nghi ngờ mình, kết quả đi một hồi, liền đi tới cổng xưởng.

Tô Mạn hài lòng cười: “Trí nhớ của chủ nhiệm Thôi thật là tốt, thế nhưng không đi nhầm đường nha.”

Thôi Hướng Bắc: “... Chắc là trùng hợp thôi.”

Tô Mạn cũng không hỏi nhiều về vấn đề này, đánh giá cẩn thận xưởng ở trước mặt. Nhà máy này cũng thật lớn, so với xưởng quần áo trong thị trấn muốn lớn hơn gấp mấy lần. Không hổ là nhà máy tỉnh thành, tuyệt đối là phải tới hơn ngàn người công nhân trong xưởng.

Cô lại miên man suy nghĩ, nghe nói xưởng chế tạo kim loại có đến gần vạn người, nghĩ đến trái tim trong lòng Tô Mạn bang bang nhảy loạn.

Đây đều là thị trường a.

Tô Mạn đã hạ quyết tâm, chờ đơn hàng bên xưởng chế tạo kim loại hoàn thành, cô sẽ lập tức liên hệ cùng nhà máy lớn này để có đơn hàng vĩnh viễn. Hơn nữa xưởng sản xuất đồ gia dụng không ngừng hoạt động có thể bán ra từng đấy người, còn có xương thủ công tre trúc của các cô cũng có thể phát triển đi lên, có thể cùng xưởng thực phẩm ở tỉnh thành buôn bán.

Tô Mạn lại muốn Thôi Hướng Bắc mang theo cô đi xem xưởng thực phẩm.

Tuy xưởng thực phẩm không rộng lớn bằng xưởng quần áo, nhưng cũng là nhà máy lớn có mấy trăm nhân công trong xưởng. Thời điểm hai người đến, còn nhìn thấy một xe hàng lớn lại đây kéo hàng. Toàn bộ đều là thùng giấy cùng túi vải bố được vận chuyển lên xe hàng.

Tô Mạn nhìn một lúc, trên mặt không tự giác lộ ra tươi cười.

Thôi Hướng Bắc lén lút nhìn cô, thấy cô vui vẻ như vậy, hiếu kỳ hỏi: “Xưởng trưởng Tô, sao cô lại cao hứng như vậy?”

“Chủ nhiệm Thôi, nhà máy này sẽ là một trong những nhà máy chúng ta muốn hợp tác nha, nếu có thể cùng bọn họ ký hợp đồng hợp tác. Về sau công xã Bắc Hà chúng ta liền có thể mở ra nhiều nhà máy, mời càng nhiều xã viên về làm việc, không phải rất tốt sao?” Cô cũng có thể thăng chức tăng lương, còn kiếm được càng nhiều điểm thánh mẫu.

Cho nên trong mắt cô nó không phải là một cái nhà máy, mà là một con dê béo múp.

Thấy trong mắt Tô Mạn đầy ý cười cùng kích động, trong lòng Thôi Hướng Bắc càng vì loại tâm tư của mình mà chột dạ. Tô Mạn thì hết lòng hết dạ vì các đồng chí xã viên mà bận tâm, cậu thế nhưng vì một chút tâm tư, dẫn cô ấy đi vòng vòng như vậy. Còn làm chậm trễ nhiều thời gian của cô.

Thôi Hướng Bắc cảm thấy tư tưởng giác ngộ của mình phải nâng cao lên, đúng, nhất định phải nâng cao!

Sau khi đã làm sám hối trong lòng một lượt, đương nhiên cậu cũng không dám thẳng thắn nói ra những suy nghĩ kỳ quái trong lòng mình, nghiêm túc nói hươu nói vượn: “Xưởng trưởng Tô, nếu đã như vậy, tôi đi tìm vài người bạn đem tình huống các nhà xưởng trong tỉnh thành kể cho cô nghe rõ ràng. Cô không cần đi vất vả như vậy. Tôi gọi điện thoại hỏi một chút thì tốt rồi, rất nhanh thôi.”

Tô Mạn khoát khoát tay: “Không cần không cần, tin tức nghe từ người khác, không bằng chính mình tự tìm hiểu sẽ rõ ràng hơn. Hơn nữa tôi cũng muốn nhớ kỹ đường đi. Dù sao đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường.”

Thôi Hướng Bắc: “...”

Bởi vì thời gian không đủ, cho nên hai người cũng chỉ có thể đi các nhà máy phụ cận. Còn những cái khác, Tô Mạn cũng không nóng nảy, dù sao cũng phải chờ sau khi thu phục được xưởng chế tạo kim loại đã, tỉnh thành lớn đương nhiên cũng đồng nghĩa với cơ hội nhiều. Đến lúc đó cô có thể từ từ tìm hiểu thêm.

Bởi vì Tô Mạn luôn luôn quan sát cùng ghi chép, thậm chí còn tìm người hỏi thăm tình huống kỹ càng, cho nên trên thực tế căn bản không cùng Thôi Hướng Bắc giao lưu nói chuyện gì cả. Cậu cũng yên lặng đi theo phía sau Tô Mạn, nhìn vẻ mặt của cô tích cực làm công tác, trong lòng cậu có chút ảo não.

Thời điểm hai người quyết định quay về, cũng vừa lúc đến thời gian ăn cơm chiều.

Đi đến cửa nhà khách, Thôi Hướng Bắc lập tức lấy hết dũng khí mời Tô Mạn cùng đi ăn cơm chiều.

Tô Mạn đồng ý: “Đúng rồi, nên ăn cơm chiều rồi. Mang các cậu đi ra ngoài cũng không thể cho các cậu đói bụng được. Cậu đi gọi tài xế Lưu đi, chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn cơm.”

Thôi Hướng Bắc muốn nói tài xế Lưu đang ngủ, đợi chút nữa mang một phần trở về cho ông ấy thì tốt rồi. cậu mới vừa định nói như vậy, liền thấy tài xế Lưu đang đi ra từ nhà khách.

Nhìn thấy hai người, ông ấy vui vẻ cười nói: “Xưởng trưởng Tô, chủ nhiệm Thôi, các người đã về rồi. Thời điểm tôi tỉnh lại không thấy chủ nhiệm Thôi, cho rằng các người đi ra ngoài làm việc muốn dùng xe, liền vội vàng tìm hai người. Nữ đồng chí ở quầy lễ tân kia nói hai người đã đi ra ngoài. Chủ nhiệm Thôi, sao lúc cậu ra cửa không gọi tôi cùng đi, tôi lái xe chở hai người đi cho nhanh.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.