Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghiến răng nghiến lợi

Phiên bản Dịch · 1068 chữ

Tô Tam Trụ nghĩ thầm, chắc hẳn là vì mấy ngày nay bản thân nỗ lực học tập, cho nên mới khiến cán bộ trong đội nhìn thấy được năng lực.

Không chỉ mình anh ta cao hứng, những người khác trong đội cũng rất phấn khích. Đối với cả đội đây là một điều vô cùng tốt. Khi nghe Quách đại đội trưởng nói xưởng gia dụng này là do người bên công xã quản lý, mọi người lại nhìn người nhà họ Tô bằng con mắt khác.

Ai mà không biết xưởng gia dụng của công xã là do Tô Mạn một tay làm nên. Hiện tại mọi người xem như là dựa vào Tô Mạn mới được như ngày hôm nay.

Xưởng gia cụ của công xã cứ như vậy mà chính thức bắt đầu vận hành, lần này Tô Mạn không làm xưởng trưởng của xưởng gia cụ, bởi vì cô đã quản lý hai lò gạch bên kia, cũng không thích hợp để giữ chức vụ gì trong xưởng gia cụ. Cho nên thư ký Trình dứt khoát tự mình kiêm luôn vị trí xưởng trưởng.

Tô Mạn tuy rằng không làm xưởng trưởng của xưởng gia cụ, nhưng tiền lương thì vẫn tăng đều, ngay cả Thôi Hướng Bắc chỉ góp chút sức lực, tiền lương cũng tăng lên không ít.

Bởi vì có dây chuyền sản xuất linh kiện gia công, cuối cùng là lắp ráp thành hình, cho nên xưởng gia cụ không cần dùng đến những thợ mộc có kỹ năng quá cao.

Chỉ cần có thể dựa theo yêu cầu, làm ra linh kiện có kích cỡ phù hợp là được. Có một vài công nghệ tương đối phức tạp, thì sẽ để cho thợ lành nghề tới làm, còn những linh kiện đơn giản khác thì giao cho thợ nghiệp dư làm.

Cứ như vậy, đại đội Đại Kiều Loan thành lập nên xưởng gia cụ, các đại đội khác cũng học làm theo.

Nhưng mà không phải đại đội nào cũng có thể làm được. Lúc trước Tô Mạn chỉ đạo đội huấn luyện thợ mộc, cũng có một vài người bằng mặt không bằng lòng, chỉ làm qua loa cho xong.

Tô Mạn cũng không thể nào giám sát được từng người trong đội, cho nên những người không chuyên tâm làm huấn luyện khi ấy, bây giờ đều hối hận không kịp.

Không chỉ có nhóm cán sự của đại đội hối hận, những xã viên cũng rất bất mãn với cán bộ của mình, cảm thấy cán bộ đại đội đã không làm tốt chuyện này, nên lúc này xã viên mới không thể đi theo công xã,bỏ lỡ chuyện tốt.

Không bao lâu sau, Tô Mạn và người bên xưởng gia cụ lại một lần nữa giao một đống gia cụ lên tỉnh, sau đó lại kéo về một xe đồ dùng nhà bếp.

Có đồ dùng nhà bếp rồi, công xã Bắc Hà mới chính thức thông báo tới các đại đội. Vì quan tâm đến sinh hoạt hằng ngày của nhóm xã viên, nếu sau này trong nhà không có đồ dùng nhà bếp, xã viên có thể tới công xã để mua sắm về nhà mình. Không cần phiếu công nghiệp. Đương nhiên, mỗi hộ gia đình chỉ có thể mua một số lượng nhất định.

Tuy rằng số lượng có hạn, nhưng tin tức này cũng làm các xã viên mừng rỡ như điên.

Đối với những xã viên không có phiếu công nghiệp mà nói, mua được chiếc nồi sắt, thì đã là một chuyện lớn rồi.

Căn bản là ai cũng đang buồn rầu vì chuyện này, chuẩn bị dồn tiền để đổi phiếu công nghiệp với người thành phố, sau đó đi mua nồi sắt. Nhưng giờ thì tốt rồi, lãnh đạo công xã đã nhanh chóng giải quyết vấn đề lớn này. Thật đúng là đại ân đại nghĩa giúp đỡ nhân dân.

Hơn nữa bởi vì công xã và đại đội đều mở xưởng gia cụ, bọn họ kiếm lời từ xưởng, lại còn mua được nồi sắt, không cần dùng đến số tiền vốn có sẵn trong nhà.

Nhóm xã viên cảm kích không ngừng, cả đám thật lòng cảm thấy cán bộ công xã đều là những cán bộ tốt. Không chỉ giúp nông dân có ngày lành, mà còn giải quyết khó khăn cho bọn họ.

Những người lúc trước không nghe theo sự sắp xếp của Tô Mạn làm huấn luyện trong đại đội, bây giờ hối hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Vì thế, thư ký Trình còn có thể nhân cơ hội này để thay đổi một số cán sự trong các đại đội.

Xuất thân của ông không phải là cán bộ địa phương, nên việc quản lý cũng không quá nghiêm khắc, nếu không cũng sẽ không xuất hiện những việc như này.

Từ khi cùng Tô Mạn mở xưởng, thu nhập của công xã càng ngày càng tăng, thư ký Trình thấy chuyện này rất tốt, cũng muốn chú trọng để làm phương diện này phát triển hơn mỗi ngày.

Ông cảm thấy bản thân mình là cán bộ thì phải làm hết sức có thể. Lần này thừa dịp các xã viên bất mãn, dứt khoát đem những người chỉ biết ăn mà không làm việc đuổi ra khỏi vị trí, thay thế thành những người luôn cố gắng hoàn thành công việc.

Dự đoán rằng gió đông sắp đến, Tô Mạn liền kêu gọi mọi người ươm cây trồng rừng.

Trên núi bây giờ đang có rất nhiều cây cổ thụ, mặc dù đã làm nhiều đồ dùng gia đình như vậy, nhưng vẫn còn rất nhiều đầu gỗ. Điều Tô Mạn muốn chính là có thể liên tục phát triển đường dài, dù sao cũng chỉ bỏ đi một vài thân cây mà thôi, cũng không uổng phí.

Cô quyết định giao cho các đại đội mỗi năm đều phải ươm cây trồng rừng. Để bảo đảm sau này xưởng gia cụ luôn được cung cấp đủ vật liệu gỗ.

Nếu giải thích với đại đội về lợi ích của việc ươm cây trồng rừng, đó là điều vô nghĩa, nhưng nếu nói là để cung cấp vật liệu gỗ cho xưởng gia cụ, thì đó chính là chuyện quan trọng.

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.