Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Châm ngòi ly gián

Phiên bản Dịch · 1013 chữ

Thôi Hướng Bắc nói: “Công xã dưới này còn thiếu rất nhiều cơ sở thiết bị, các phương diện đều lạc hậu, cháu hy vọng có thể làm ra một chút chuyện để trợ giúp bọn họ. Chú Cố, chuyện này đành phải phiền chú giúp cháu xử lý, cháu thực sự là không rút thời gian ra được.”

Nếu là đi một chuyến lên tỉnh thành, phải cần ít nhất là hai ngày thời gian, khi đã đặt tâm tư hết vào công việc, cậu cảm thấy mỗi một ngày thời gian đều rất quý giá. Hơn nữa có vài loại sách cùng tư liệu, cậu không nhất định có thể mua được.

Cố Thành đương nhiên là không nói hai lời liền đáp ứng: “Đây là chuyện tốt, đừng nói tới phiền toái. Cháu chăm chỉ học giỏi kỹ thuật, cũng là vì xây dựng quốc gia, vì nhân dân phục vụ. Có thời gian liền tới đây ăn cơm, chúng ta đã lâu rồi không gặp mặt. Đúng rồi, mẹ cháu lần trước còn điện thoại cho chú hỏi tình hình của cháu đấy. Cháu không liên lạc với người nhà mình sao? “

“Chờ một thời gian nữa, để cháu làm ra chút thành tích lại nói.” Thôi Hướng Bắc nhớ về gia đình mình, giọng điệu trở nên buồn bã.

Khi đó cậu kiên cường ra đi, nhưng hiện tại chưa làm nên thành tích gì.

Cố Thành thở dài: “Cha con không nên giận dỗi nhau lâu, nếu có thời gian thì cháu nên gọi điện về nhà đi.”

Thôi Hướng Bắc chỉ vâng một tiếng, cũng không trực tiếp đồng ý.

Có Cố Thành ở trên tỉnh giúp đỡ thực sự là tiện lợi, sách và tư liệu ông ấy đáp ứng tìm cho Thôi Hướng Bắc qua mấy ngày liền gửi tới. Thôi Hướng Bắc còn chưa kịp mở ra xem, đã nhận được điện thoại của thư ký Lâm, thư ký Lâm muốn cậu đi cùng lên khu vực một chuyến.

Bởi vì khu vực bên kia đang tổ chức một hội nghị, thư ký Lâm muốn tham gia, vừa lúc mang theo Thôi Hướng Bắc cùng đi, đem chuyện về loại gạch mới cũng hội báo lên luôn một thể.

Biết Thôi Hướng Bắc đi lên tỉnh tham gia hội nghị, khiến cho mọi người trong lò gạch hâm mộ không thôi. Phải biết rằng, chỗ kia cùng huyện thành không giống nhau, bên kia đi đâu cũng thấy lãnh đạo cấp cao.

Ngay cả Tô Đại Trụ thời điểm nhìn đến Tô Mạn, cũng hâm mộ nói: “Nhị Nha, chủ nhiệm Thôi đã đi lên tỉnh họp hội nghị, em còn chưa được đi đâu.”

Nếu không phải Tô Mạn biết Tô Đại Trụ là một người đầu óc đơn giản, có khi cô đã cho rằng anh đang châm ngòi ly gián. Cô vui vẻ nói: “Em đi làm gì chứ, đây là hội nghị kỹ thuật cơ mà. Nhưng anh cả dạo này học tập ra sao? Đến bao giờ mới có thể lên được chức thợ chính đây?”

Tô Đại Trụ liền có chút ngượng ngùng.

Anh hiện tại nhiều nhất chỉ là thợ phụ, còn phải học tập ở thợ chính nhiều lắm.

Tô Mạn liền nói: “Anh cả anh nhìn chủ nhiệm Thôi xem, trước kia cái gì người ta cũng không biết, nhưng mà anh ấy làm việc gì cũng đặc biệt cố gắng. Anh xem xem anh ấy vì nuôi heo, việc nặng việc dơ cũng không sợ.”

“Những việc đó không phải đều do anh hai của em làm sao?” Tô Đại Trụ ngơ ngác nói.

Tô Mạn trợn trắng mắt: “Đó là bởi vì anh ấy phải đi học kỹ thuật, mới phải giao công việc lại cho anh hai, nhưng lúc trước khi Thôi Hướng Bắc đi học kỹ thuật nuôi heo, anh ấy đã cố gắng học tập bằng bất cứ giá nào đấy. Lại nói đến chuyện nung gạch, anh ấy cũng thường xuyên đi tới lò gạch thí nghiệm. Em không sợ người ta thông minh hơn anh, em chỉ sợ người ta đã thông minh hơn lại còn nỗ lực gấp nhiều lần hơn anh thôi.”

Tô Đại Trụ tức khắc á khẩu không trả lời được. Anh càng nghĩ lại càng áy náy trong lòng. Cảm thấy em gái mình nói rất có đạo lý, anh đúng là quá không nên thân, so với chủ nhiệm Thôi đã ngốc hơn nhiều rồi lại còn giác ngộ kém nữa. Thậm chí cả về sự chăm chỉ cũng không bằng một phần của người ta.

Tô Đại Trụ liền nói: “Nhị Nha, những lời em nói anh đã hiểu ra rồi. Khi trở về anh sẽ báo lại một tiếng cho chị dâu em, từ bây giờ anh quyết tâm nếu không có chuyện gì quan trọng sẽ ở lại lò gạch cả ngày, đi theo thợ chính học tập thành tài.”

Nghe được hệ thống 789 nhắc nhở, Tô Mạn biết đồng chí Tô Đại Trụ thật tình nói ra những lời này, cô đối với sự giác ngộ của anh cảm thấy rất vừa lòng, liền gật đầu.

Trong lòng cô thầm tính toán, hiện giờ anh cả cũng muốn phấn đấu với việc nung gạch, anh hai trầm mê nuôi heo, anh ba vùi đầu vào học tập nghề mộc, xem như mọi chuyện đã đi vào quỹ đạo rồi. Cô có lên huyện cũng không cần quá lo lắng.

Thôi Hướng Bắc đi một chuyến tới tỉnh tròn hai ngày mới về. Cậu và thư ký Trình cùng nhau trở về.

Nhìn vẻ mặt vui tươi hớn hở của hai người, Tô Mạn liền biết là có chuyện tốt.

“Xem ra chủ nhiệm Thôi lần này đi lên tỉnh là có chuyện tốt nhỉ.”

Thôi Hướng Bắc cười sảng khoái: “Bên kia xác thật còn chưa có loại gạch như của chúng ta, khả năng kỹ thuật này có thể được tiến hành mở rộng.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.