Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xây trường tiểu học

Phiên bản Dịch · 1019 chữ

Thôi Hướng Bắc không thể nhận vị trí xưởng trưởng. Tin tức này rất nhanh lan truyền khắp nơi.

Trước kia mọi người đều biết thư ký Trình cùng Tô Mạn muốn cho Thôi Hướng Bắc tới tiếp nhận công tác. Kết quả Thôi Hướng Bắc người ta cũng có tiền đồ, đã có chức danh ở trong huyện bên kia, cho nên không cần nhận bàn giao lò nung gạch ở công xã Bắc Hà bên này. Cậu không thể tiếp nhận, liền đại biểu những người khác có cơ hội.

Cửa trước văn phòng của thư ký Trình suýt nữa bị người ta dẫm nát.

Ngay cả Tô Mạn và Thôi Hướng Bắc cũng bị người ta ùn ùn tìm tới.

Thôi Hướng Bắc còn tốt, cậu chính là một tên cuồng công việc ngày thường không phải ở trong lò gạch, thì chính là cùng công nhân làm việc, người khác cũng ngượng ngùng đi tìm cậu.

Tô Mạn bên này thì chạy không thoát. Ai mà không biết tiếng nói của xưởng trưởng Tô rất có trọng lượng đối với thư ký Trình.

Đến cuối cùng, vẫn là do thư ký Trình ra mặt trực tiếp thông báo với mọi người, ông sẽ tự mình đảm nhiệm chức xưởng trưởng của lò nung gạch, lúc này mọi ồn ào mới lắng xuống.

Nhưng mà điều này cũng làm cho thư ký Trình hiểu được tầm quan trọng của nhân tài.

Tô Mạn cùng ông bàn giao xong công tác của lò nung gạch, thừa dịp những học sinh cấp ba muốn tốt nghiệp, cô liền đưa ra chuyện xây dựng trường tiểu học cho đại đội.

Thư ký Trình vẻ mặt ngưng trọng nhìn bản kế hoạch thành lập trường tiểu học ở đại đội do Tô Mạn đưa: “Xây dựng cho mỗi đại đội một trường tiểu học, phí tổn cũng không nhỏ đâu.”

Tô Mạn cười nói: “Chúng ta có lò nung gạch của riêng mình, gạch xây dựng tiểu học có thể tự sản xuất. Hơn nữa hiện tại chúng ta có xưởng gia cụ, sản phẩm làm ra chỉ để đổi lấy đồ gia dụng bán lấy tiền. Tiền lương của giáo viên không tính là gánh nặng.”

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất mà cô đưa ra khi muốn xây dựng trường tiểu học.

Đại đội không xây dựng trường tiểu học, trừ bỏ bởi vì nạn đói, còn bởi vì nghèo.

Hiện tại công xã Bắc Hà đã có tiền, có tài nguyên, còn có thanh niên trí thức cùng học sinh tốt nghiệp cấp ba. Xem như mọi sự đều thuận lợi.

Chuyện này làm xong, cô có thể lưu lại một chiến công hoàn mỹ trên tư lịch của mình ở công xã Bắc Hà.

Tô Mạn đem ý tưởng của mình nói cho thư ký Trình nghe, còn phân tích rõ ràng mọi thứ: “Thư ký Trình, năm nay công xã của chúng ta cũng chỉ còn có mấy người học sinh cao trung, đợi qua năm sau sợ liền một học sinh cũng sẽ không có. Việc này là do công xã của chúng ta không có người nào đi học. Chờ thêm một thời gian nữa, thì công xã Bắc Hà kiếm đâu ra một học sinh cao trung chứ. Hiện tại chúng ta muốn làm cái gì đều cần biết một ít chữ, muốn học nung gạch còn phải hiểu một ít số liệu mới được. Bây giờ chúng ta có những đồng chí thanh niên trí thức chống đỡ cho, nhưng về sau thì như thế nào?”

Thư ký Trình cũng không ở lại công xã Bắc Hà lâu dài, với thành tích của ông hiện tại, sớm hay muộn cũng sẽ thăng cấp đi nơi khác làm việc.

Nhưng làm thư ký của một công xã, ý thức trách nhiệm của ông với công việc của mình là rất lớn, ông cũng sẽ không bởi vì chính mình không phải người sống ở đây, thì sẽ bỏ mặc không quan tâm tới sự phát triển và tương lai của công xã Bắc Hà.

Ai lại không hy vọng lúc chuyển công tác và rời đi Bắc Hà, thì những xã viên của công xã Bắc Hà vẫn như cũ khen ông đã làm rất tốt chứ.

Nghĩ đến sau này mình rời đi, lúc bọn nhỏ đi học sẽ biết trường học này được xây trong lúc ông làm thư ký của công xã. Trong lòng thư ký Trình cũng có chút phấn khích và kích động.

Lúc trước không xây trường học là vì không có tiền, hiện tại công xã đã có tiền, cũng nên bắt đầu đi xây trường tiểu học trước.

Không thể làm cho bọn nhỏ thất học mãi được.

“Đúng vậy, trước tiên hãy xây trường tiểu học. Lúc trước chúng ta đã chậm trễ rất nhiều thời gian, hiện tại là thời điểm thích hợp, dù sao bây giờ điều kiện cũng đầy đủ, tôi có thể suy xét đề nghị này. Mà tại sao trong danh sách cô chỉ chọn có 40 người này làm giáo viên chính thức, còn những người khác đều làm thời vụ, đây là có nguyên nhân gì sao?”

Tô Mạn nói: “Mặc dù bọn họ đều tốt nghiệp cao trung, nhưng thành thích cũng không giống nhau, có người là học sinh giỏi nhưng cũng có học sinh kém. Họ có năng lực khác nhau, nên không thể có đãi ngộ giống nhau được. Nhóm đầu tiên thông qua bài kiểm tra và nhận chức có 40 sinh viên giỏi, cho những sinh viên tốt nghiệp loại giỏi làm giáo viên chính thức, đây cũng là sự khích lệ dành cho bọn họ. Sau đó từ trong những người còn lại kiểm tra kỹ một lần nữa và chọn ra danh sách làm giáo viên thời vụ. Mỗi năm sẽ tăng một hay hai người làm giáo viên chính thức, làm cho bọn họ cạnh tranh với nhau và biết tự phát triển tốt hơn.”

Bạn đang đọc Trở Về Năm 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố của Hồ Đồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.