Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sợ gặp tra nam nhưng vẫn gặp phải.(1)

Phiên bản Dịch · 968 chữ

Editor: Tina

Beta-er: Quy Nguyệt

Team: Huyền Lâu Mộng Các

Tân Nguyệt đã sớm quen với việc bị mẹ mắng, từ nhỏ đến lớn bị mắng đã là chuyện bình thường như cơm bữa.

Vốn dĩ lúc mang thai Tân Nguyệt bà đã không có ý định giữ lại, trong nhà đã có ba người con, mà lúc sinh đứa con trai lớn Lâm Đức Hoa, trong nhà đã có trụ cột, thì càng không muốn sinh tiếp, hơn nữa lúc đó lại gặp phải ba năm thiên tai.

Sau khi mang thai Tân Nguyệt, mẹ Lâm liền muốn bỏ đứa nhỏ.

Bà mỗi ngày đều làm việc nặng nhọc, còn giỏi hơn cả một người đàn ông, ai biết mệnh đứa nhỏ này kiên cường thế, sống chết không bị hư, thế là bà liền nhờ người đem đến thuốc sảy thai cực mạnh, thế nhưng đứa nhỏ cũng không bị gì, ngược lại bà được người ta đưa vào viện.

Liên tiếp mấy lần cũng không thể bỏ được đứa nhỏ, mẹ Lâm cũng tuyệt vọng, biết đứa nhỏ này mệnh cứng, nhất định gắn bó với gia đình nhà họ. Bà cứ mong sinh được con trai, như vậy có thể bầu bạn với Lâm Đức Hoa, trong các chị em dâu bởi vì bà sinh ba người con mà từ đó luôn có cảm giác hơn hẳn người khác, mẹ chồng cũng xem trọng gia đình bà hơn vài phần.

Ai biết mười tháng mang thai, đến khi sinh lại là một đứa con gái.

Từ trong bụng mẹ Tân Nguyệt đã không được hoan nghênh, sau khi sinh ra thì càng không cần nói.

Từ nhỏ cô đều mặc quần áo của anh chị để lại, ngày lễ tết các anh chị đều có quần áo mới hoặc dây buộc tóc mới, còn cô cái gì cũng không có.

Chị lớn Tân Vũ và chị thứ Tân Trúc làm công việc đồng án và việc nhà đều rất thành thạo, con trai lớn Lâm Đức Hoa làm công việc đồng án thì càng không cần nói, duy chỉ có Tân Nguyệt cho dù là việc nhà hay là việc đồng án đều không làm được, chỉ biết học tập xem sách.

Mẹ Lâm cảm thấy một đứa con gái đọc nhiều sách chẳng có tác dụng gì, chỉ có học tốt thêu thùa, làm bánh, ra đồng làm việc mới gọi là giỏi.

Nếu như là kiếp trước Tân Nguyệt nghe được mẹ mắng cô như vậy cô sẽ ngoan ngoãn cầm lấy cuốc tiếp tục cuốc cỏ, nhưng bây giờ cô sẽ không làm như vậy. Cô chính là muốn cha mẹ biết mình không phải là một đứa yếu đuối để bọn họ tùy ý giày vò chà đạp.

Nơi nào có áp bách nơi đó có phản kháng, chỉ có bản thân can đảm phản kháng, như vậy cha mẹ mới không thể áp bức mình.

Tân Nguyệt nhanh chóng rời khỏi cánh đồng, sau đó đi về phía bờ sông.

Cô vốn định về nhà, nhưng nghĩ về nhà cũng không có gì làm, mà còn nóng nực, trong nhà không có quạt điện, còn không mát mẻ bằng đi đến bờ sông.

Thôn này của Tân Nguyệt gọi là Thôn Tuyền Thủy.

Trong thôn này không chỉ có con suối tốt, hơn nữa còn có một con sông lớn.

Hai bên bờ sông đều trồng cây cối, chủ yếu là cây dương cây liễu, mùa này rất thích hợp đứng dưới bóng cây hóng mát.

Rất nhanh Tân Nguyệt đã đến bờ sông.

Mấy đứa trẻ ở nơi đó nghịch nước, trong đó có hai đứa là học sinh của Tân Nguyệt.

Nhìn thấy Tân Nguyệt từ xa bọn hắn liền gọi cô giáo Lâm.

Tân Nguyệt mỉm cười huơ huơ tay với bọn nhỏ.

Sau đó Tân Nguyệt tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.

Hai ngày trước mới đổ một trận mưa to, bởi vậy lượng nước lúc này rất dồi dào.

Dựa vào một gốc cây dương to khỏe, nghe tiếng nước chảy, Tân Nguyệt cẩn thận tính toán dự định sau khi mình trọng sinh.

Giờ phút này trong đầu cô thoáng hiện ra hình ảnh Hàn Minh Viễn.

Trong lòng không bao giờ quên, anh lính yêu cô như bảo bối, người thanh mai trúc mã bị cô mãi mãi bỏ lỡ.

Tân Nguyệt cẩn thận hồi tưởng một chút, khoảng hai tháng nữa thì Hàn Minh Viễn đã ở trong quân đội được 4 năm rồi, âm lịch năm nay anh sẽ có kỳ nghỉ nửa tháng để về nhà thăm người thân. Đây là lần đầu tiên về nhà của Hàn Minh Viễn sau khi vào quân đội.

Bình thường tham gia quân ngũ hai năm là có thể rời quân, nhưng biểu hiện Hàn Minh Viễn trong quan đội vô cùng xuất sắc nên được giữ lại.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau ngày 1 tháng 9 Hàn Minh Viễn sẽ viết một bức thư tỏ tình với cô, ở trong thư Hàn Minh Viễn nói cho Tân Nguyệt anh đã là Đại đội trưởng, anh sẽ càng thêm cố gắng, sau đó đón cô và mẹ vào thành phố. Anh hy vọng cô có thể gả cho anh, mặc dù tạm thời anh không có cách nào đón cô vào thành phố, nhưng tương lai anh sẽ khiến cô trở thành người thành phố thực sự. Nhưng Tân Nguyệt không có trả lời lá thư này, hơn nữa còn có Trần Lệ Lệ châm ngòi bên trong, mới khiến Hàn Minh Viễn không trở về nhà thăm người thân. Đợi đến lúc anh trở về thì Tân Nguyệt cũng là vợ của Trương Cường rồi.

Bạn đang đọc Trở Về Những Năm 80: Tôi Muốn Làm Vợ Quân Nhân của Vân Mộng Cư Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuyenLauMongCac
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 120

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.