Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiền tới tay 1

Phiên bản Dịch · 891 chữ

Thực ra, trong thâm tâm cô biết rằng làng Thang Khẩu không có di dời, hơn 20 năm nữa cũng không có di dời, ngay cả làng Thượng Vân cũng phải hơn mười năm sau mới di dời.

Còn thôn Thang Khẩu? Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Cô cụp mắt xuống không tiếng động cười cười.

“Cháu cười cái gì? Không tin à?."

Lê Thư Hân: "Không, cháu cười là cảm thấy việc di dời thật là tốt."

“Còn không phải sao? Di dời chính là có thể phát tài. Nhưng ta tính toán thuê nhà ở thôn Thang Khẩu hoặc là thôn Thượng Vân, cho dù không mua được cũng không sao trước thuê một cái, sau đó chậm rãi tìm xem nhà ai nguyện ý bán nhà ở. Nếu ở xa, đến lúc di dời thì đến phân cũng không có mà hốt.”

Mợ hai lại lôi kéo tay Lê Thư Hân, nói: “Ta nói cho cháu chuyện này, cháu cũng đừng nói cho người khác đấy nhé.”

Lê Thư Hân: “…… Sợ là có rất nhiều người đều dự định như vậy.”

Mợ hai: "Người khác có thể thông minh như ta sao?”

Lê Thư Hân đôi mắt cười thành hình trăng lưỡi liềm, nói: “Chắc là…… Có đi.”

Mợ hai không phục: “Ai nha đầu này……”

“Chị dâu hai, chị dâu hai có phải ở đây hay không?”

Mợ hai quay người về phía cửa sổ, lớn tiếng nói: “Ở đây!”

Bà ta nói: “Thúy Phân tìm ta, ta đi trước đây.”

Bà ấy thật sự là một người bận rộn, nói xong rồi chạy nhanh ra cửa, nghĩ đến quần áo cũ và vỏ sầu riêng lại vội vàng quay về lấy, rồi nói: "Khi nào chúng ta chuẩn bị đi Hồng Kông mua vàng, ta sẽ gọi điện thoại cho cháu."

Sau đó, bà ta nhanh chóng rời đi. Lê Thư Hân nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô đến bên mép giường, tiểu mập mạp ra ngoài một ngày, đã có chút mệt mỏi, vặn gót chân nhỏ, mơ màng chuẩn bị ngủ.

Lê Thư Hân chọc vào bàn chân nhỏ bé của con trai, không nhịn được nói một câu thô tục: " Mâý tên khốn bên Thang Khẩu thì di dời cái rắm, mơ thật là đẹp."

Tiểu mập mạp đang chuẩn bị ngủ say thì bị mẹ đánh thức, nhóc con không phục ê a vài tiếng rồi quay người lại chĩa mông nhỏ về phía mẹ, đôi mắt mơ màng sắp ngủ.

Lê Thư Hân nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của nó, cúi đầu hôn một cái.

Tiểu mập mạp: “A ô!”

Dùng hai tay che mặt lại!

Đầu nhỏ lập tức vùi xuống gối đầu, bảo bảo muốn ngủ!

Phí di dời đầu tiên đến tay, có người mua nhà, có người mua xe, có người đi mua vàng, trang sức.

Tuy nhiên, tiền này có nhà nhiều có nhà ít, ví dụ như gia đình Lê Thư Hân được tính là nhiều, gia đình bọn họ là nhà đầu tiền ký tên và tất cả các chi phí được nhập trong một lần. Trong thôn cũng có rất nhiều người không có ký tên, như vậy tự nhiên tiền nhận được sẽ ít hơn.

Nhưng dù tình huống như thế nào, người trong thôn cũng thu hoạch được hết lương thực trong đất canh tác và hái hết hoa quả trên cây ăn trái của họ. Văn phòng tái định cư cũng không đoạt mất cơ hội phát tài của dân làng, phần này chỉ là thống kê không cần thương lượng nên làm rất nhanh.

Lúc này, gia đình Lê Thư Hân cũng nhận được số tiền lớn nhất trong lần di dời này, đó là đền bù cho khu nuôi hải sâm, riêng phần này, gia đình họ nhận được hai mươi triệu nhân dân tệ. Với số tiền này ở thôn bọn họ có thể coi như là một hộ giàu có, chỉ có vài gia đình đã giàu sẵn từ trước là hơn bọn họ, ai bảo gia đình họ có một khu nuôi hải sâm, ngoài tiền đền bù mối nuôi còn được đền bù thêm số lượng hải sâm. Ngay khi nhận được tiền, văn phòng di dời liền tiến hành thu xếp để san lấp.

Không phải ban di dời tốt bụng sợ tai nạn, về cơ bản, mặc kệ là cây ăn trái hay là khu chăn nuôi ngay từ khi người dân nhận được tiền là họ sẽ xử lý ngay, tránh cầm tiền lại phát sinh biến cố gì. Nghe nói trước kia đã có trường hợp nông dân cầm tiền rồi sau đó ngăn không cho san lấp cho dù việc đó là vi phạm pháp luật.

Nhưng lì lợm la liếm tóm lại đều rất phiền toái, vì vậy bây giờ nó được thực hiện nhanh chóng.

Điều này cũng phù hợp với suy nghĩ của Thiệu Lăng và Lê Thư Hân, hai vợ chồng bọn họ chỉ sợ có người chạy tới khu nuôi hải sâm nhà bọn họ làm ầm ĩ, hiện tại san lấp thì tốt, cũng coi như là thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tuy nhiên cầm số tiền lớn trong tay, Thiệu Lăng và Lê Thư Hân lại không ngủ được.

Bạn đang đọc Trở về thập niên 90 phá bỏ và di dời của Hương Tô Lật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LinhEdward
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.