Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiền tới tay 3

Phiên bản Dịch · 871 chữ

Sau khi kết hôn không bao lâu Lê Thư Hân lại mang thai, theo thời gian mang thai càng lớn, tố chất thân thể của Lê Thư Hân kém đi không thể theo kịp công việc, vì vậy cô đã từ chức.

Tính toán thì cô đã công tác ở bộ phận trực tổng đài khoảng hơn hai năm gần ba năm.

Tuy nhiên, máy nhắn tin thực sự là một ngành phát triển nhanh chóng nhưng cũng suy giảm nhanh chóng. Lê Thư Hân từ chức chưa đầy hai năm, điện thoại di động đã chiếm lĩnh thị trường. Hiện nay chỉ còn rất ít nhà sử dụng máy nhắn tin.

Nói đến cái này, Lê Thư Hân tò mò: “Không biết trụ sở nơi em công tác trước kia còn ở đó không.”

Thiệu Lăng: “Nơi mà trước kia em công tác đã không còn nữa. Cả thị trấn của chúng ta còn sót lại có một nhà làm, nhưng mà phỏng chừng cũng kiên trì không được bao lâu nữa.”

Lê Thư Hân cười: “Nếu không sinh con thì em cũng phải đối mặt với tình trạng thất nghiệp.”

Thiệu Lăng thở dài: "Những năm gần đây thay đổi rất nhanh. Thời điểm hai chúng ta tốt nghiệp vẫn còn giữ chế độ phân công công tác sau khi tốt nghiệp. Hiện tại thì ai quản ngươi làm gì."

Hai người xúc động cảm khái vài câu, Thiệu Lăng nắm chặt tay Lê Thư Hân, nói: “Hãy chia tiền của chúng ta thành ba phần, một phần làm sổ tiết kiệm gửi vào ngân hàng với mệnh giá lớn, phần này là để bảo vệ con trai của chúng ta. Còn thừa lại thì hai người chúng ta chia đôi, ai muốn tự buôn bán nhỏ thì làm, ai không muốn thì để dành làm liền tích cóp, em thấy được không?”

Lê Thư Hân có vài phần kinh ngạc nhìn về phía Thiệu Lăng, hai mắt nhìn chằm chằm hắn.

Thiệu Lăng đắc ý, nói: “Anh biết em không muốn cùng anh làm việc chung.”

Hai mắt Lê Thư Hân trừng lớn hơn nữa, Thiệu Lăng biết?

Thiệu Lăng thuận tay xoa nắn khuôn mặt của cô, Lê Thư Hân có gương mặt bánh bao, bị hắn xoa nắn đến nhe răng nhếch miệng, lẩm bẩm: “Thiệu Lăng, anh thật là không có đạo đức, anh mau buông tay cho em!”

Thiệu Lăng cười: “Anh nói lời này ra em có vẻ khá ngạc nhiên”

Lê Thư Hân gật đầu, thành thật nói: “ Đúng là rất giật mình, nhưng cũng không phải thật ngoài ý muốn.”

Thiệu Lăng cười, nói: “Đó là phu thê chúng ta tâm đầu ý hợp.”

Lúc mới kết hôn, họ đã cãi nhau về cách giải quyết công việc kinh doanh khách sạn nhỏ, sau đó hai người bàn bạc và đưa ra ước định, thương lượng thì thương lượng nhưng công việc về sau cố gắng không làm cùng nhau để tránh những bất đồng và làm tổn thương tình cảm.

Lê Thư Hân không nghĩ tới Thiệu Lăng lại đem điều nay ghi tạc trong lòng.

Cô cũng duỗi tay ra véo hai má của Thiệu Lăng, nói: “Anh có một trí nhớ tốt đấy.”

Thiệu Lăng rõ ràng bị véo, lại vẫn đắc ý bật cười, lông mày nhướng cao, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, mồm miệng không rõ nói: “Ai bảo anh thích em như vậy, tất nhiên sẽ đem chuyện của em ghi tạc trong lòng.”

Lúc này Lê Thư Hân mới không đỏ mặt nữa, không chút khách khí nói: “Em đẹp như vậy, anh thích em là chuyện rất bình thường nha.”

Thiệu Lăng phụt một tiếng cười nói: “Em còn rất tự luyến, ai không phải, em nói khi đó anh cũng không có tiền, lớn lên còn tong teo như con gà luộc, em coi trọng cái gì ở anh?”

Lê Thư Hân nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Đại khái là vì da mặt dày đi.”

“Phốc!”

Hai vợ chồng anh nhéo em, em nhéo anh, trông khá là hạnh phúc, nhưng đang cười nói vui vẻ thì đột nhiên trước sân nhà nổ ra một trận cãi vã dữ dội. Lê Thư Hân lập tức thả tay ra, dựng lỗ tai lên, nói: "Sao lại ồn ào thế nhỉ."

Thiệu Lăng bĩu môi nói: " Đoán chừng còn phải cãi vã một hồi, đi thôi, đừng nghe chân tường nhà người khác."

Hắn nắm tay vợ vào nhà, nói: “Chúng ta thảo luận một chút chuyện nâng cao tình cảm.”

"Ai... đừng nhéo anh. Lê Thư Hân, thói quen của em rất không tốt, quân tử động khẩu không động thủ.”

“Thiệu Lăng anh không biết xấu hổ nói em, anh kéo quần áo của em…… Anh cũng động thủ……”

Rất nhanh, thanh âm nhỏ dần rồi tắt hẳn, trong phòng vang lên một loại thanh âm khác.

……

Sáng sớm ánh mặt trời chói chang, Thiệu Lăng vừa đi mua đồ ăn sáng vừa ngâm nga một bài hát nhỏ.

Hỏi: Có tiền và không có tiền thì có gì khác nhau không?

Đáp: Có tiền thì tâm trạng nhẹ nhàng.

Bạn đang đọc Trở về thập niên 90 phá bỏ và di dời của Hương Tô Lật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LinhEdward
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 100

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.