Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiền tới tay 5

Phiên bản Dịch · 899 chữ

Thiệu Lăng cười vui tươi hớn hở, cảm thấy hôm nay không khí thật là trong lành.

Hắn cười nói: “Không đánh chết người đi?”

“Ách, cũng không đến mức đó.”

Thiệu Lăng bình tĩnh, nói: “Vậy cũng không phải đại sự gì.”

Ba tên côn đồ kia xác thật cũng không phải thứ gì tốt, nhưng những kẻ tính kế mạng người càng là những con rắn độc ác.

Cho nên, bị đánh và bị ba tên côn đồ dây dưa thì tính là gì đâu?

Chút trừng phạt nho nhỏ thôi.

Thiệu Lăng nhận được tin tốt, xách theo bánh quẩy về nhà, vừa đi vừa ngâm nga tiểu khúc trên đường về.

*tiểu khúc: một đoạn bài hát nhỏ.

“Anh hai.”

Thiệu Lăng dừng bước, quay đầu lại tìm nơi phát ra thanh âm.

Người gọi Thiệu Lăng không phải ai khác, chính là Bảo Căn, Bảo Căn lái xe ô tô, quầng thâm dưới mắt dày đặc trông như đang trang điểm màu khói, Thiệu Lăng sửng sốt: “Trời ạ, sao quầng thâm mắt của cậu rõ ràng như vậy.”

Bảo Căn: “……”

Có cần nói trắng ra như vậy hay không.

Hắn hắc hắc cười một tiếng, nói: “ Em không ngủ hai ngày hai đêm rồi.”

Khi nói chuyện còn ngáp một cái, nói: “Ôi, buồn ngủ quá.”

Thiệu Lăng: “Ồ? Có chuyện gì vậy? Định tu tiên à?”

Bảo Căn: “Ai anh hai à, làm gì đến mức như anh nói……”

Hắn ta lại ngáp một cái rồi nói: “Mấy hôm nay em qua đêm không về, hắc hắc, bên thôn Thượng Vân có một quán cà phê cực kì lãng mạn, anh hiểu mà? Ha ha,..... Có một bộ phim cực kì “gay cấn” rất thú vị.”

Nói đến đây, người này nở nụ cười đáng khinh, rồi nói: "Ngày mai chúng ta qua đó cùng nhau nhé?"

Thiệu Lăng: “Tôi với cậu không giống nhau, tôi có vợ con rồi, không cần phải xem cái đó. Cậu mau về nhà đi, buồn ngủ thành như vậy còn lái xe, tai nạn như chơi.”

“Chỉ như này thì có là gì!”

Bảo Căn đắc ý: “Em chính là *xe thần!”

*xe thần: ý chỉ những người hiểu biết về xe và lái xe điêu luyện.

Trong thế hệ trẻ đồng lứa, hắn ta chính là người đầu tiên mua xe.

So sánh với cả những chiếc xe lớn hơn thì cũng không có mấy chiếc tốt hơn so với của hắn. Hắn gọi lại anh Thiệu, còn không phải là vì khoe khoang một chút sao?

Trong lòng hắn ta cười kiêu ngạo trên mặt cũng hiện vài phần, nói: “Xe này của em rất không tồi, anh Thiệu khi nào đổi xe mới?”

Thiệu Lăng: “Một đoạn thời gian nữa đi, anh gần đây không có thời gian đi xem xe.”

Hắn còn nhìn không ra suy nghĩ của Bảo Căn sao?

Tuy nhiên Thiệu Lăng cũng không cùng hắn chấp nhặt, chỉ nói: “Được rồi, đi nhanh thôi.”

Bảo Căn: “Ai từ từ, đợi một chút anh Thiệu.”

Hắn nhớ tới một ít chuyện, vội vàng xuống xe, nhanh chóng túm lấy Thiệu Lăng.

Thiệu Lăng: “???”

Bảo Căn bước tới, nhỏ giọng hỏi: “Anh hai Thiệu, anh Bằng có phải định tổ chức cho các anh em đi Ma Cao chơi hai ngày đúng không?”

Thiệu Lăng nhíu mày: “Cậu nghe ai nói?”

Bảo Căn: “Ha ha, còn muốn giấu em, em đều đã nghe nói rồi, mang thêm em một người cùng đi nhé?”

Hắn ta đã xem qua *đổ thần, liền rất muốn thấy khung cảnh lớn như thế nào.

*đổ thần: chỉ những người đổ xúc xắc như thần

Thiệu Lăng: “Bọn họ đi kệ bọn họ, tôi không đi, cậu cảm thấy hứng thú thì đi mà hỏi Thiệu Bằng. Nhưng tôi cũng không nghe thấy anh ta nói gì, cậu đừng nghe người khác truyền đạt linh tinh.”

Bảo Căn nghi hoặc nhìn Thiệu Lăng, không tin: "Anh hai, anh cũng không thể gạt em ra..."

Thiệu Lăng: “Cậu cũng không phải trẻ lên ba, có thể học điều gì đó nghiêm túc không?"

Bảo Căn vừa thấy hắn chuẩn bị thao thao bất tuyệt, lập tức giống như con khỉ nhanh nhảu nhảy lên xe, phóng đi thật nhanh: "Em đi trước đây..."

Thiệu Lăng mắng: "Tiểu tử thúi không học được thứ gì tốt..."

Nói là nói như vậy nhưng bảo Thiệu Lăng quản, hắn cũng không phải là người chuyên lo chuyện bao đồng, người ta kêu một tiếng “anh hai Thiệu” cũng không phải thực sự cọi mình là anh trai thực sự, cũng chỉ là quan hệ trong cùng một thôn. Người khác muốn xài tiền như thế nào, hắn cũng không quản được.

Nhưng vừa thấy cái đức hạnh này của thằng nhóc Bảo Căn, Thiệu Lăng liền hiểu được người này đang muốn khoe khoang.

Thực ra không chỉ có mình Bảo Căn, gần đây trong làng không ít người trong lòng đều nổi sóng, cơm sáng hận không thể ăn bào ngư, ra cửa đi 100 mét cũng hận không thể lái xe, càng đừng nói đến một ít hộ được đền bù khá lớn, giống như Bảo Căn Căn nói Thiệu Bằng chuẩn bị đi chơi một phen, Thiệu Lăng thật ra tin tưởng.

Bạn đang đọc Trở về thập niên 90 phá bỏ và di dời của Hương Tô Lật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LinhEdward
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.