Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chui đầu vào lưới 3

Phiên bản Dịch · 867 chữ

Tiểu Giai Hi ngây ngốc nhìn mẹ, Lê Thư Hân khua tay: “Bảo bảo, bảo bảo.”

Tiểu Giai Hi thấy mẹ trêu chọc mình, lập tức ha ha cười thành tiếng, nước miếng chảy xuống……

Lê Thư Hân vỗ tay: “Bảo bảo giỏi quá.”

Vợ của Thiệu Thành, Triệu Mẫn không nhịn được, trợn trắng mắt, chỉ cười một chút mà thôi, có cần đến mức này không?

Chỉ vậy liền giỏi quá?

Cùng chung suy nghĩ còn có Thiệu Quốc Uy và Phạm Liên, nhưng Phạm Liên rốt cuộc là một người phụ nữ kỳ ba, bà ta mỉm cười trông mười phần hiền từ nói: “Trẻ lên ba có thể xem tiền đồ sau này, đứa nhỏ này thoạt nhìn là một đứa trẻ thông minh đây.”

Thiệu Lăng dựng thẳng lỗ tai lên, cảm thấy lời này có chút quen tai, không phải đây chính là bộ dáng vuốt mông ngựa khi chị chân dài nịnh nọt tên trộm nhỏ sao, còn dùng hẳn một chiêu này tới nói con hắn?

Không có gì mới.

Mặc dù hắn không mong đợi sẽ nghe được điều gì hay nhưng vẫn hỏi: “ Vậy là giống tôi và A Hân nhỉ?”

Ngay sau đó nhìn về phía đoàn người Thiệu gia nói: “Tôi biết các người còn chưa vượt qua được dư vị đánh nhau nhưng cũng phải sửa sang lại bản thân một chút. Mấy người cứ như vậy vào thành, tôi thì cũng không sợ mất mặt nhưng chẳng phải ông Thiệu đây cả ngày tự xưng là người làm công tác văn hoá hay sao? Người làm công tác văn hoá chật vật như vậy cũng được?

Người làm công tác văn hoá có chật vật như vậy không thì Thiệu gia không biết, nhưng tất cả đều biết một điều, đó là những lời này của Thiệu Lăng đã đâm vào tim của Thiệu Quốc Uy. Trong tất cả những người đã tham gia đánh nhau, Thiệu Quốc Uy là người bị đánh nhiều nhất, đặc biệt là bị tát vào mặt cực kì nhiều.

Thật sự là một nghìn một vạn cái không cao hứng.

“Chết tiệt, bà Hồ này đúng là một lão độc phụ.”

Thiệu Lăng: “Người làm công tác văn hoá hẳn là sẽ không mắng chửi người như vậy đi?”

Thiệu Quốc Uy nghiến răng tức giận, ông ta cũng đã nhìn ra, Thiệu Lăng chính là cố ý chọc giận mình, mà ông ta cũng đã rơi vào bẫy rập này, thật sự tức giận. Thiệu Quốc Uy hừ mạnh một tiếng, Phạm Liên vội vàng ngăn lại, nói: “ Lão già, ông xem ông đang làm gì vậy, con trai đang đùa giỡn với ông thôi.”

Bà ta nói tiếp: “Chúng ta đến đây trợ giúp con trai, chứ không phải đến đây để giận dữ với hài tử.”

Lê Thư Hân nhìn Thiệu Quốc Uy đã tức đến mức sắp ngất đi, cảm thấy thật khó tin. Bởi vì tính tình của bố chồng cô rất lớn, chẳng lẽ do tính khí lớn nên mới nở mày nở mặt? Cô nhẹ giọng ho khan rồi nói: “Em đi chuẩn bị một bộ đồ dùng trẻ em cho bảo bảo."

Lê Thư Hân ôm con trai vào cửa thay quần áo, chuẩn bị bộ ba kiện không thể thiếu khi ra ngoài, bao gồm sữa bột, yếm ăn cơm và tã lót.

Bạn nhỏ Thiệu Giai Hi mỗi lần ra cửa, đều phải chuẩn bị rất nhiều, cho nên công tác hậu cần đều phải được đảm bảo chu đáo.

Về con trai, Lê Thư Hân không muốn người khác nhúng tay. Đời trước cô đem con trai giao ra ngoài, kết quả rõ ràng từ một nhóc béo nhiệt tình vui vẻ trở thành một đứa trẻ tối tăm, nhát gan lại yếu đuối tự ti. Cho nên đời này, Lê Thư Hân tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Cô hy vọng rằng tiểu gia hỏa có thể lớn lên một cách lạc quan và vui vẻ như vậy.

Lê Thư Hân bế nhóc béo vào trong buồng, thay áo vest cho thằng nhỏ, nhóc con cúi đầu nhìn quần áo mới của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn có điểm mê mang, tựa hồ chưa bao giờ nhìn thấy quần áo này trên người mình, nó ngẩng đầu lên nhìn mẹ như muốn hỏi, Lê Thư Hân hỏi: “Bảo bảo thích không?”

Tiểu Giai Hi cúi đầu nhìn lại, xem một hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu, hai tay nhỏ bé nhiệt tình vỗ vào nhau, sung sướng cười: "Mmmmmmmmm!"

Lê Thư Hân sửng sốt, kinh ngạc đến ngây người nhìn con trai, tiểu Giai Hi lại hướng về phía mẹ, lớn tiếng: "Mmmmmmmmm."

Lê Thư Hân ngay lập lập tức rơi vào trạng thái mừng như điên, vui sướng hét lên: “Con nói gì cơ? Bảo bảo con gọi mẹ là gì? Bảo bảo gọi mẹ có đúng không? Bảo bảo của mẹ thật ngoan thật đáng yêu, con thật thông minh."

Lê Thư Hân vui vẻ quay người lại, hét lớn về phía cửa sổ: “Thiệu Lăng, Thiệu Lăng Thiệu Lăng!”

Bạn đang đọc Trở về thập niên 90 phá bỏ và di dời của Hương Tô Lật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LinhEdward
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.