Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phút ấm áp hiếm hoi

Phiên bản Dịch · 1057 chữ

Nhan Thất sau khi bình ổn tâm trạng liền đi đến chỗ Lãnh Dạ đang bị thương. Vết thương của anh rất sâu, nếu không khử trùng ngay lập tức sẽ rất dễ nhiễm trùng. Hơn nữa cũng phải đưa mấy người Lãnh gia lên tàu, nếu như có một cuộc tập kích nữa thì cô cũng lực bất tòng tâm. Khi Nhan Thất đi đến thì Lãnh Dạ cũng đã đứng dậy mặc kệ máu sau lưng vẫn chảy xuống. Anh cũng không phải loại người yếu ớt vô dụng, những nguy hiểm sinh tử mà anh phải trải qua tuyệt đối không phải là ít .Lúc trước anh không ngăn cản Nhan Thất không bởi vì anh bị thương đến không thể dậy nổi mà lúc đó anh vẫn đang ngạc nhiên khi nhìn thấy đôi mắt màu đỏ khát máu của Nhan Thất.Đôi mắt ấy như không có tình cảm, chỉ có lạnh lùng tàn nhẫn . Lãnh Dạ không thích đôi mắt ấy; anh thích đôi mắt màu đen sáng linh động của cô, thông minh, cơ trí; dù bình thường có lạnh nhạt hờ hững nhưng không phải hoàn toàn là lạnh lùng không có một tia tình cảm. Hơn nữa anh cũng có chút tò mò tại sao cô lại đột nhiên trở thành như vậy

_ Không sao chứ.

Nhan Thất đi đến bên cạnh Lãnh Dạ, khẽ hỏi.

_ Không sao

Lãnh Dạ lắc lắc đầu, nhàn nhạt trả lời. Hai người họ cùng nhau nâng những người bị thương vào trong khoang tàu, đóng chặt cửa. Ở đây vào ban đêm sẽ lạnh đến thấu xương. Cũng may là ở trong khoang tàu còn đầy đủ thức ăn dự trữ và đồ dùng y tế chuẩn bị cho cả chuyến đi tới Ý . Sau khi băng bó cho 6 người Lãnh gia, Nhan Thất cầm hòm thuốc đi tới bên cạnh Lãnh Dạ, vết thương của anh chỉ mới được cầm máu tạm bợ, nếu không xử lí kĩ sẽ nhiễm trùng rất nặng. Cô ngồi sau lưng anh, thuần thục lấy một con dao con nhỏ rạch một đường trên chiếc áo sơ mi đã dính máu rồi lần lượt dùng oxi già để tẩy rửa vết thương. Hai vết cào rất sâu, cơ hồ có thể thấy bong ra một mảng lớn da thịt. Hơn nữa trước khi xuống tàu lưng của anh đã bị bầm một mảng lớn do va đập mạnh. Vết thương cũ cùng vết thương cũ chồng chất càng nghiêm trọng hơn. Nhan Thất chỉ có thể cố gắng sơ cứu ngoài da chứ vết thương này cần phải đưa đến bệnh viện để xử lí chuyên nghiệp mới không để lại di chứng về sau

_ Sẽ rất xót..Anh cố chịu một chút.- Giọng điệu Nhan Thất nhẹ nhàng. Nhớ đến việc anh bị thương cả hai lần đều vì mình, trong lòng cô không biết là tư vị gì. Áy náy có, cảm động cũng có, kinh ngạc cũng có. Nhan Thất không biết tại sao một người cáoo cao tại thượng như anh ta lại vì cứu mình mà để bản thân bị thương, có lẽ là do tình cờ, cũng có lẽ là do quan hệ với nhà Mộ Dung ( nô nô. Có lẽ khác cơ :))) ) nhưng dù là lí do gì đi chăng nữa, ân, cô cũng sẽ không quên. Có lẽ do từ nhỏ đã mất đi ba mẹ, mất đi những người thân yêu nhất nên Nhan Thất đối với tình cảm vô cùng quý trọng, thậm chí có chút cố chấp. Nhan Thất tuy vẻ ngoài lạnh nhạt hờ hững nhưng bên trong lại là một trái tim ấm nóng giàu tình cảm. Với những người đối tốt với cô, cô luôn thật tâm và chân thành. Giống như lúc này vậy, Nhan Thất khi thấy Lãnh Dạ vì mình mà bị thương trong lòng rất đỗi cảm động, cũng không quan tâm nhiều việc anh làm thế là thật tâm hay là do có dụng ý nào khác.

Lãnh Dạ cũng nhận ra sự thay đổi của Nhan Thất, khuôn mặt lạnh băng nhu hòa đi rất nhiều. Anh lắc lắc đầu

_ Không sao đâu, cứ làm đi .

Nhan Thất cẩn thận rửa vết thương, từ bên ngoài vào tromg nhằm giảm cảm giác đau đơn đến mức thấp nhất. Không thể không nói sức chịu đựng của Lãnh Dạ cũng rất tốt. Sự đau rát khi thuốc sát trùng chạm vào vết thương không khiến anh nhíu mày dù chỉ một chút. Nhưng cũng có thể là anh đang mải để ý cô bé nào đó đang căng thẳng cẩn thận từng ly từng tý như sợ làm đau anh. Cô không biết rằng lúc đó cô rất đẹp. Khuôn mặt băng lãnh được thay bằng một khuôn mặt nhu hòa dịu dàng, mang chút gì đó tươi mát ngây thơ của một cô gái trẻ.

Loay hoay một lúc Nhan Thất mới rửa xong vết thương rồi lại cẩn thận bôi thuốc giảm đau và thuốc tiêu viêm lên sau lưng anh. Cô lấy ra một cuộn băng gạc chuẩn bị băng bó lại. Vì vết thương ở sau lưng nên khi quấn băng cô lại phải vòng tay qua trước ngực anh, lồng ngực ấm nóng mà rộng rãi rắn chắc, sự tiếp xúc da thịt khiến Nhan Thất có chút bối rối. Cứ giữ tư thế này nhìn giống như cô đang ôm anh từ đằng sau vậy, một lớn một nhỏ nhìn lại đặc biệt hài hoà. Nhan Thất dù có chút xấu hổ nhưng vẫn cố gắng làm cho thật cẩn thận, từng chút một quấn từng vòng băng trắng từ trước ra sau. Lãnh Dạ nhìn động tác tình cờ thân mật của hai người, đôi mắt màu bạc nhiễm chút ý cười, bạc môi khẽ nâng lên một vòng cung nhẹ, rất khó để nhìn thấy. Hai người bọn họ không hề biết rằng, vào phút giây đó đã có thứ gì tình cờ thay đổi trong mối quan hệ của hai người. Thứ gì đó không phải là tình thân, chưa đủ là tình yêu nhưng lại nhẹ nhàng len lỏi, nảy nở trong lòng người từ những phút ấm áp hiếm hoi ...

Bạn đang đọc Trọn Đời Trọn Kiếp (Hắc bang) của Tiểu Thất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.