Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại “Phật” (3)

Phiên bản Dịch · 2746 chữ

Ở trong khoang máy bay dành cho khách quý, Nam Bắc nhẹ giọng nói chuyện với Ba Đông Cáp, cô cần nhanh chóng thu thập nhiều thông tin để dự đoán rốt cuộc Trình Mục Dương muốn làm cái gì. Tất nhiên chuyện này rất khó khăn, nhưng miễn là đoán được một vài phần cũng sẽ có trợ giúp lớn.

Ngày đó gặp lại Tiểu Phong, cậu ta dùng tiếng Trung đơn giản viết cho cô, nói là mình đã ở Bỉ được một năm, cách đây một tháng trước cuối cùng phát hiện ra Nam Bắc, đáng tiếc Nam Hoài hết sức cẩn thận, sau khi Nam Bắc lộ diện ở Brussels, anh liền an bài cô và cục cưng chuyển đến một thành phố khác. Tiểu Phong mang theo vài người, họ rất vất vả tìm ra chỗ này nhưng bị lộ hành tung rồi bị bắt giữ.

Nam Hoài cũng không có làm khó bọn họ.

Theo một góc độ mà nói, Nam Hoài dù chán ghét Trình Mục Dương, nhưng cũng không thể không đem hắn đối xử đặc biệt như “người nhà”. Đương nhiên anh sẽ không giết người của Trình Mục Dương diệt khẩu, nên đành phải giam lại.

Cuối cùng Tiểu Phong nói cho cô biết, Trình Mục Dương đang ở Ả Rập Saudi.

Cậu ta đã bị bắt lại một tháng nay, hai người cũng cắt đứt liên lạc hơn mười ngày.

“Cậu có biết, anh ấy đi Ả Rập Saudi làm gì không?”

Tiểu Phong cầm bút, lắc đầu rồi viết xuống: cụ thể không rõ ràng lắm, chỉ biết là vì CIA.

Hơn mười ngày cũng đủ để làm rất nhiều việc, nhưng thực tế không có điều gì xảy ra đáng quan tâm. Hai ngày ở đây, họ đều thử qua bất cứ cách thức liên lạc nào nhưng cũng không tìm thấy người. Nhóm của hắn có mười ba người lại không có tin tức của bất cứ người nào. Thân là người bị khởi tố “tội chiến tranh”, nguyên nhân có thể làm cho hắn rời khỏi Moscow đi đến một quốc gia xa lạ, chắc chắn là rất quan trọng.

Ngay hôm đó, Nam Bắc liền quyết định cùng Tiểu Phong đi Ả Rập Saudi.

Cách hắn càng gần càng có cơ hội tìm thấy hắn.

Nam Hoài như là vô cùng rõ ràng cô sẽ làm gì, vì vậy để Ba Đông Cáp, một người rất quen thuộc với nghiệp vụ ở Trung Đông đến giúp đỡ cô. “Người kia là Ao Sema, trợ lý riêng của Al Waleed Bin Talal,” Ba Đông Cáp uống đồ uống, nhẹ giọng nói, “Ông chủ của anh ta là vương tử giàu có nhất ở Ả Rập Saudi.” Nam Bắc gật đầu: “Nghe nói, Ả Rập Saudi có đến mấy ngàn vương tử?”

Ba Đông Cáp cười rộ lên: “Hoàn toàn chính xác, thành viên hoàng thất của bọn họ rất nhiều, cho nên tên của họ rất dài, đều mang theo tên của cha và ông nội để tránh khỏi kết hôn gần. Ví dụ như vương tử này, Bin Talal này là tên của cha ông nên tên để phân biệt anh ta là Al Waleed.”

Cô ờ một tiếng.

Ao Sema nhìn thấy Ba Đông Cáp, bỗng nhiên dừng nói chuyện với người bên cạnh, anh ta đi đến trước mặt hai người, “Nhìn xem ai đây? Là người bạn cũ của chúng tôi, tôi phải xem danh sách hành khách đăng ký lần nữa, nếu không sẽ chẳng nhìn thấy anh khi máy bay hạ cánh.”

Ba Đông Cáp đứng lên: “Người bạn cũ, không cần quá khách khí. Đây chỉ là chuyến đi riêng tư.”

Nam Bắc cũng đứng lên.

Bởi vì luật pháp của Ả Rập Saudi và cũng không muốn bị chú ý, từ lúc ở trên máy bay cô đã vào buồng trong thay đổi quần áo, áo choàng màu đen, khăn trùm đầu và khăn che mặt, tất cả đều che kín, chỉ để lộ ra đôi mắt.

Ngoại trừ gật đầu chào hỏi, Ao Sema không để ý lắm đến Nam Bắc.

Thói quen này của tín đồ Hồi giáo đối với Nam Bắc vô cùng có lợi, đàn ông bọn họ đối với phụ nữ sẽ không nhìn nhiều hơn một cái liếc mắt, đương nhiên cũng sẽ chẳng nhớ trang phục và dưới lớp khăn che mặt rập theo một khuôn khổ này mà ghi nhớ bất cứ đặc trưng nào của cô.

Ao Sema và Ba Đông Cáp dường như có rất nhiều đề tài nói chuyện.

Hai người nói về cuộc hành hương năm ngoái đến Mecca _ (thành phố thánh địa của đạo Hồi) _ , khách hành hương nước ngoài đã tổ chức các cuộc biểu tình chống Mỹ. Chuyện này không phải là một đề tài cấm kỵ, có hai người đàn ông phương Tây bên cạnh nói lời chính nghĩa: “Cuộc chiến tranh Iraq đã mở ra chiếc hộp Pandora*, đây là một thảm hoạ của thế giới không chỉ của một quốc gia.”

_ (*)Trong thần thoại Hy Lạp, sự tích về chiếc hộp Pandora kì bí đã để lại cho nhân gian những điều thú vị và hấp dẫn. Theo truyền thuyết, đó là một chiếc hộp mà các vị thần trên đỉnh núi Olympus đã tặng cho nàng Pandora - người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người. Nàng Pandora đã được các vị thần dặn kĩ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò cua mình, Pandora đã mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh… và chiếc hộp chỉ còn sót lại một chút “ hy vọng” mang tên Pandora cho loài người để có thể tiếp tục sống. _

Mọi người không nói một lời.

Nam Bắc và Ba Đông Cáp liếc nhìn nhau.

Nhìn theo một mức độ nào đó mà nói, cuộc chiến tranh này không ngừng mở ra chiếc hộp Pandora của Trung Đông, như vậy tại sao Mỹ lại không làm. Quân đội Mỹ đóng giữ ở Iraq, mỗi ngày đều thu hút đủ loại tổ chức muốn bảo vệ “Thánh chiến” ở vùng đất thiêng liêng. Thương vong chưa bao giờ gián đoạn, một quốc gia được khống chế chặt chẽ lại chuyển thành nơi có quá nhiều xung đột đổ máu không ngừng.

Đây là cái mà Mỹ gọi là “tự do”.

Khi máy bay sắp hạ cánh, rất nhiều người phụ nữ mặc quần áo thời trang đều vội vàng trở về phòng riêng mà thay áo choàng đen và khăn trùm đầu.

Nam Bắc đi đến bên ngoài phòng riêng của Tiểu Phong, gõ nhẹ lên vách ngăn, ngay sau đó, cậu ta từ bên trong mở cửa ra.

Khi cô thấy cậu ta thì vừa lúc Tiểu Phong vừa khép lại phòng dành cho máy tính rồi lắc đầu.

Ý là vẫn chưa có tin tức của Trình Mục Dương.

Dựa vào lời của Tiểu Phong, tin tức cuối cùng của hắn nói chính mình đang ở phía đông của Ả Rập Saudi —— Al Hasa. Cho nên Ba Đông Cáp sớm đã sắp xếp lộ trình trước khi lên máy bay. Nhưng thật bất ngờ, khi họ xuống máy bay thì được thông báo rằng, ở sân bay lân cận chặn được một tên lửa đạn đạo, tất cả sân bay đều trong trạng thái phòng bị, điều tra vô cùng nghiêm ngặt.

May mắn họ gặp được Ao Sema trên máy bay.

Nam Bắc ở trong phòng khách quý đưa ra hộ chiếu của mình, người cảnh sát kiểm tra bỗng nhiên liếc nhìn cô hơn một cái, lập tức bị Ao Sema thấp giọng ngăn lại. “Xin lỗi, là nữ sĩ,” người cảnh sát trung niên dời tầm mắt, nhìn vào hộ chiếu của cô, “Dựa theo quy định, tất cả hành khách sẽ ở lại thủ đô ba ngày, chờ sau khi xác minh thân phận cá nhân sẽ cho qua.”

“Xin lỗi,” Ba Đông Cáp không đợi Nam Bắc lên tiếng, mở miệng trước nói, “Tôi là người giám hộ của vị nữ sĩ này, xin được đại diện cho cô đây.”

Người cảnh sát trung niên gật đầu, vừa muốn nói tiếp, Ao Sema đã nhíu mày nói: “Vị tiên sinh này và nữ sĩ đi cùng là người quen cũ của vương tử, tôi có thể đảm bảo bọn họ tuyệt đối không phải là kẻ địch của Ả Rập Saudi.”

Theo như lời của Ba Đông Cáp, ông chủ của anh ta là vương tử giàu có nhất ở Ả Rập Saudi, cũng là cháu của quốc vương, đương nhiên rất được tôn trọng. Nếu anh ta mở miệng, người cảnh sát cũng không dám nói gì, sau đó xin chỉ thị của cấp trên rồi liền thay đổi cửa khẩu: “Như vậy, mời vị khách này nói rõ lộ trình của các người trong ba ngày sắp tới để chúng tôi có thể liên lạc với các vị bất cứ lúc nào,” người cảnh sát cười giải thích, “Đương nhiên, làm thế này cũng là vì bảo hộ cho sự an toàn của các người khi ở quốc gia của chúng tôi, dù sao cũng không ai biết được tên lửa đạn đạo này nhằm vào người nào.”

Yêu cầu này cũng không quá mức.

Ba Đông Cáp nhanh chóng nói sẽ đến Al Hasa vào buổi tối cùng ngày, nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra thì trong ba ngày tới sẽ ở lại thành phố Hofuf tại Al Hasa. Ở phía bắc Hofuf là vùng có sa mạc liên miên, một trong những điểm thu hút về cảnh thiên nhiên ở Ả Rập Saudi, người cảnh sát lúc này chỉ nghĩ họ muốn trải nghiệm cảnh sắc của sa mạc nên không đề phòng gì cả, nhanh chóng ghi lại cách liên lạc ở khách sạn rồi cho bọn họ thông qua.

Nam Bắc từ sân bay Riyadh đi ra, trực tiếp lên xe riêng thẳng đến Al Hasa.

Bọn họ trú lại trong một khách sạn cách sa mạc rất gần, ở ven bờ ốc đảo.

Bởi vì bão cát mà đồi núi bốn phía có hình dạng kỳ lạ, âm thanh ban đêm cũng có chút thê lương.

Nam Bắc nghe tiếng gió, ngắm nhìn ánh trăng xa xa, đồi núi này giống như một tượng Phật ngồi âm thầm vững vàng ở nơi đó. Khi cô gọi điện thoại cho cục cưng cũng là lúc cục cưng vừa uống sữa xong, chuẩn bị đi ngủ. Cô có thể nghe được cục cưng rất vui vẻ, bởi vì Nam Hoài đến Bỉ vào buổi chiều hôm đó với cô bé, trong mấy ngày Nam Bắc rời khỏi anh luôn ở cùng với cục cưng.

“Mẹ.” Cục cưng nhẹ nhàng gọi cô.

“Ừm,” Nam Bắc không nhịn được mà giương lên khoé miệng, “Cục cưng hôm nay làm gì vậy?”

“Cục cưng chơi với viên đạn.”

Nam Bắc hoảng sợ, đợi đến lúc Nam Hoài nhận điện thoại mới biết được cả buổi chiều cục cưng đều muốn cô, dỗ thế nào cũng không ngừng khóc. Nam Hoài liền lấy ra hai viên đạn, dùng khăn lau sạch rồi đưa cho cô bé thế mà lại không khóc nữa. Cái gọi là chơi thì chính là nắm ở trong tay, đếm qua đếm lại, tự tiêu khiển tự vui cười.

Trước khi cúp điện thoại, cục cưng bỗng nhiên để cho Nam Hoài đi ra khỏi phòng, khẽ hỏi cô: “Ba nhỏ có vui không?”

“Rất vui,” Nam Bắc lừa cô bé, “Nhìn thấy mẹ liền vui vẻ, sẽ nhanh chóng khỏi bệnh.”

Nếu không phải cô nói “ba nhỏ” ngã bệnh, không thấy được mẹ sẽ không vui, sẽ không khoẻ lại. Cục cưng cũng chẳng mềm lòng mà để cô rời khỏi mình.

“Vậy, ngày mai mẹ có thể về nhà không?” Cục cưng nhẹ giọng hỏi.

Nam Bắc cảm thấy lòng chua xót. Từ khi sinh cục cưng đến nay, đây là lần đầu tiên cô rời xa cô bé. Tuy rằng đứa nhỏ tỏ vẻ hiểu biết, nhưng lúc nào cũng nhớ đến cô. “Ngày mai không thể được,” Nam Bắc nhẹ giọng dỗ dành cô bé, “Mỗi lần cục cưng bị ốm phải mười ngày sau mới khoẻ lại, ba nhỏ là người lớn, so với cục cưng thì ngã bệnh lâu hơn một chút.”

Cục cưng à một tiếng.

Sau khi ngắt máy, Nam Bắc càng không ngủ được.

Cô không biết Trình Mục Dương ở đâu, khi nào thì có thể gặp mặt. Lần này hắn đến đây là vì cái gì? Muốn làm gì? Cô hoàn toàn không biết gì cả. Ngay lúc lối suy nghĩ có chút hỗn loạn, điện thoại trong phòng bỗng nhiên vang lên, cô cho rằng là cục cưng nên nhanh chóng bắt máy. Nhưng Nam Bắc vẫn cẩn thận không lên tiếng trước, cô sợ đây không phải là đường dây chuyên dụng, nếu xác định là người bên ngoài gọi đến, cuộc trò chuyện sẽ bị nghe thấy, ở chỗ này mỗi một bước đều phải thận trọng, cô thậm chí vẫn không tháo khăn che mặt xuống.

Đầu dây bên kia cũng không có tiếng động.

Rồi một đoạn Tâm Kinh bằng tiếng Phạn vang lên chậm rãi, Nam Bắc trước tiên sửng sốt sau đó thấy nhịp tim của mình đập rất nhanh. Nếu là người bình thường sẽ cho rằng là bệnh thần kinh, lập tức ngắt điện thoại, nhưng trực giác của cô suy đoán điện thoại này có liên quan đến Trình Mục Dương. Sau khi tiếng Phạn kết thúc, trong điện thoại báo ra một dãy số.

Nam Bắc dụng tâm nhớ kỹ.

Cô tắt máy rồi lập tức gọi đến dãy số này.

Sau âm thanh chờ đợi ngắn ngủi, điện thoại được kết nối.

“Bắc Bắc?” Là tiếng của Trình Mục Dương, có chút mệt mỏi nhàn nhạt, không giống như đang nói cũng không chân thật.

“Vâng.” Cô trả lời, thế nhưng cũng không nói chữ thứ hai.

“Anh rất nhớ em.” Âm thanh của hắn có chút thấp.

Hốc mắt của Nam Bắc nóng lên, khi nghe hắn nói câu đầu tiên thì nước mắt đã chảy ra.

“Nơi này không thể uống rượu, cho nên bây giờ anh rất muốn em.”

Thực vô lại, thực lưu manh, cũng thực là Trình Mục Dương.

Hắn cười, cuối cùng nói: “Mở cửa ra, anh lập tức đến ngay.”

Cô không thể tin được, điện thoại cũng đã tắt.

Nam Bắc chạy đến cửa phòng mở ra, cô liền thấy ở hành lang bên kia, Trình Mục Dương đang bước về phía mình với tốc độ nhanh chóng. Cô mở to hai mắt, còn tưởng rằng đây chỉ là ảo giác, Trình Mục Dương chạy tới trước mặt cô, ôm lấy thắt lưng cô rồi đi thẳng vào trong phòng, hắn mạnh mẽ đóng cửa lại.

Không đợi cho Nam Bắc mở miệng, hắn đã kéo chiếc khăn che mặt màu đen xuống, đặt cô ở trên tường, trực tiếp áp sát môi cô.

Khuỷu tay hắn chống ở trên cửa, dùng thân thể mình ép lên người của Nam Bắc, không cho cô cơ hội phản ứng. Nụ hôn dài lâu sâu sắc, hắn không muốn buông ra, cô cũng không nỡ đẩy hắn ra.

Cô cảm thấy đau ngực vì thiếu dưỡng khí, rốt cục hắn buông lỏng đôi môi.

“Con gái gọi là gì?” Khi Trình Mục Dương nói chuyện, hắn vẫn không chịu buông tha, cứ gián đoạn mà hôn môi cô.

Nam Bắc ôm cổ hắn, thở hổn hển, lẩm bẩm nói: “Cục cưng.”

“Tên rất hay.” Tay hắn bắt đầu cởi áo choàng đen và khăn trùm đầu của cô ra.

Hơi thở Nam Bắc không ổn định: “Lưu manh, anh chỉ hỏi một vấn đề này là đủ rồi sao? Không thích con gái à?”

“Thích đến điên rồi,” hắn cười một cái, âm thanh cực kỳ mê người, “Lát nữa ở trên giường sẽ từ từ hỏi, hỏi thật tỉ mỉ kỹ càng.”

Bạn đang đọc Trọn Đời Trọn Kiếp của Mặc Bảo Phi Bảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.