Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trưởng làng

Phiên bản Dịch · 2291 chữ

Lý Uyển chết.

Cô chết im hơi lặng tiếng, thậm chí ngay cả người gác đêm là Tiếu Kha Ngả cũng không biết làm thế nào cô rời khỏi phòng, chỉ tìm thấy thi thể cô dưới cầu thang.

Ngã xuống cầu thang, gãy cổ mà chết - cùng cái chết Vương Cường giống nhau.

“Em không nghe thấy gì hết.”

Tiếu Kha Ngải nói: “Giữa chừng em có thiếp đi một chút nhưng rất ngắn, nhất định chưa đến năm phút… kết quả vừa mở mắt, cô ấy đã không thấy đâu.”

“Không phải lỗi của cậu, tụi tôi cũng không nghe thấy gì.”

Lâm Kiều đưa tay khép lại ánh mắt của Lý Uyển, nói: “Ác quỷ so với tưởng tượng của chúng ta đáng sợ hơn.”

Trương Phỉ Nhiên đứng cách đó vài bước, quay đầu nói: “Chúng ta đem cô ấy vào phòng đi…. Thần bà kia dường như biết chuyện gì đó, nhất định có thể nói cho chúng ta manh mối của ác quỷ.”

Lâm Kiều bế Lý Uyển, đem cô an trí vào phòng trống tầng một, kéo chăn nhẹ nhàng trùm lên người cô.

Chỉ vài ngày ngắn ngủi, sáu người hiện tại chỉ còn ba người bọn họ. Lâm Kiều và Tiếu Kha Ngả cùng đi ra ngoài, quyết định đi tìm Sơn Ma Ma.

Sơn Ma Ma ở trung tâm ngôi làng, cạnh nhà có một cây đại thụ che trời, bóng cây to bao phủ cả căn nhà, hầu như không có một tia ánh sáng lọt vào.

Trương Phỉ Nhiên trên đường ngang qua một thôn dân liền hỏi xin một điếu thuốc, tựa hồ hắn rất khẩn trương, rít một hơi khói, đến trước cửa liền tiện tay vứt điếu thuốc xuống gốc cây, đi theo phía sau Lâm Kiều.

Lâm Kiều gõ cửa, trong nhà không ai trả lời, thế nhưng sau cánh cửa lại phát ra âm thanh kì quái. Cậu cùng Tiếu Kha Ngả hai mắt nhìn nhau, trực tiếp đẩy cửa vào.

Cửa sổ bốn phía đều bị cái cây kia bao phủ, trong phòng một mảnh mờ mịt. Mặc dù vậy, Lâm Kiều vẫn nhìn thấy một người đang co quắp nằm trên đất… là Sơn Ma Ma.

Lâm Kiều hai ba bước tiến lên, cúi người đỡ Sơn Ma Ma dậy, lại ngẩng đầu hướng Tiếu Kha Ngải ra hiệu: “Rót giùm tôi một ly nước.”

Tiếu Kha Ngả nói “Được”, nhanh chóng rót ly nước đưa cho Lâm Kiều.

“Ha…ha…”

Sắc mặt Sơn Ma Ma trắng xanh xen lẫn vài phần u ám, ôm ngực cố sức thở hổn hển. Thấy nước bưng đến trước mặt, bà ta gấp gáp giật lấy, uống ừng ực ừng ực hơn nửa ly, sắc mặt khó coi cũng dịu đi vài phần, nhưng vẫn tái nhợt.

Dưới ánh sáng ảm đạm, phần nước trong ly trở nên u ám, Lâm Kiều không dấu vết liếc mắt một cái, nói: “Chuyện gì xảy ra?”

Sơn Ma Ma bắt lấy tay Lâm Kiều, cổ tay gầy đét nổi lên từng sợi gân xanh, tựa như muốn chọc xuyên qua lớp da mỏng như giấy.

“Ác quỷ…. phải tìm cho được tro cốt của ác quỷ…. Tìm ra tro cốt của người đàn bà kia…”

Bà ta thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, hận ý trong mắt như muốn nhảy ra: “Cô ta sẽ thiêu rụi chúng ta… cô ta nhất định thiêu chết chúng ta!”

Lâm Kiều nói: “Không phải lần trước bà nói nhiều hơn một ác quỷ hay sao?”

“Cả nhà bọn họ đều là ác quỷ.”

Sơn Ma Ma nói quá nhanh, không kịp thở, liền kịch liệt ho khan: “Khụ, khụ…. tự làm tự chịu, cả nhà bọn họ…”

Bà ta dùng sức cực lớn nắm chặt lấy tay Lâm Kiều, ngay cả móng tay bén nhọn cũng gần như cắm vào trong thịt. Tiếu Kha Ngải ngồi xổm ở bên cạnh, đem ngón tay bà ta từng ngón từng ngón cậy ra.

Sơn Ma Ma: “...”

Lâm Kiều xoa xoa cổ tay, nói: “Rốt cuộc Lý Tiểu Lệ chết như thế nào?”

Sơn Ma Ma hít một hơi, cầm lấy cây gậy của mình run lẩy bẩy bò dậy, lại khôi phục gương mặt lãnh đạm: “Người bên ngoài, biết quá nhiều, cũng bị ác quỷ hại chết.”

Lâm Kiều bình tĩnh nói: “Nếu như không có chúng tôi, bà bây giờ đã chết.”

Sơn Ma Ma cười lạnh một tiếng, cây gậy gõ một cái nặng nề xuống đất: “Cút ra ngoài!”

Không ai động đậy, một người cũng không.

Sơn Ma Ma: “…”

“Câu hỏi cuối cùng.”

Lâm Kiều nói: “Nghĩa trang làng ở đâu?”

Sơn Ma Ma ánh mắt sắc bén trợn mắt nhìn cậu, Lâm Kiều không chuyển động cùng bà ta đấu mắt. Mười mấy giây sau, Sơn Ma Ma lần nữa hừ lạnh một tiếng.

“Chỉ có trưởng làng mới biết.”

Bà ta nói: “Toàn bộ người chết trong làng đều do lão bất tử ấy tự tay chôn.”

“Cảm ơn.”

Lâm Kiều xoay người, mặt nhìn Tiếu Kha Ngải, nói: “Đi thôi.”

Tiếu Kha Ngải sửng sốt: “Đi? Vẫn còn rất nhiều vấn đề chưa hỏi bà ta.”

“Bà ta sẽ không tiết lộ thêm nữa.”

Lâm Kiều đi ra ngoài, Tiếu Kha Ngải nhìn Sơn Ma Ma, do dự một chút, liền xoay người đi theo bước chân Lâm Kiều.

Rời khỏi ngôi nhà u ám, ánh mặt trời lần nữa chiếu rọi, trong nháy mắt khiến người có ảo giác đã trở lại nhân gian.

Muốn đến nhà trưởng làng phải đi ngang qua ngôi nhà mà họ đang ở, thế nhưng khi Lâm Kiều trở về, cánh cửa vốn đóng chặt chẳng biết lúc nào mở toang ra.

Xa xa có hai người dân đang khiêng thứ gì đó ra khỏi làng, drap trải giường chợt rơi xuống đất, một cẳng chân trắng nõn lay động giữa không trung.

Tiếu Kha Ngải nói: “Chờ một chút! Đó không phải là Lý Uyển sao?!”

Lâm Kiều: “Đuổi theo!”

Ban đầu chính hai người kia khăng khăng đem thi thể Vương Cường vứt ra ngoài làng, không biết bọn họ từ nơi nào biết được Lý Uyển đã chết, thô bạo dùng một cái drap giường bao lấy cô, khiêng cô ra ngoài làng.

Lý Uyển bị vứt xuống đất, da thịt trắng nõn dính đầy bụi đất cùng cỏ dại, mái tóc dài mất trật tự, quần áo không đủ che thân.

Thấy cảnh tượng trước mắt, Tiếu Kha Ngải hít một hơi khí lạnh: “Súc sinh!”

Lâm Kiều không nói gì, cậu nhíu mày tiến lên, cởi áo ngoài của mình khoác lên người Lý Uyển.

Hai dân làng đã rời đi, cách đó không xa phần mộ của Vương Mạnh vẫn còn khá tốt, chưa bị phá hư.

Cuối cùng Lý Uyển, Vương Mạnh cũng chôn cùng nhau, chỉ chết cách nhau một ngày.

Lâm Kiều phủi bụi đất trên tay, quay đầu nhìn Trương Phỉ Nhiên sắc mặt khó coi đứng cách đó không xa, dường như không được thoải mái.

Cậu hỏi: “Anh sao vậy?”

“Không có gì.”

Trương Phỉ Nhiên nói: “Chẳng qua có chút buồn nôn… Tôi qua bên kia một chút.”

Hắn có chút chán ghét, che miệng lại, vội vàng chạy về phía bên kia rừng.

Trốn sau bụi cây, Trương Phỉ Nhiên liền không nhịn được chống tay lên thân cây mà nôn, chất lỏng màu vàng từ trong miệng hắn phun ra ngoài, bắn trên lá cây, mà từ trong đống chất lỏng màu vàng kia lại xuất hiện mấy con sâu đang không ngừng ngoe nguẩy….

Trương Phỉ Nhiên chống cây nôn một lúc lâu, đến khi chất lỏng nôn ra không còn bất kỳ con sâu nào, mới mệt mỏi đứng thẳng lên.

Một cơn gió lạnh lướt qua, Trương Phỉ Nhiên bị thổi đến choáng váng đầu óc. Hắn đứng yên tại chỗ một lúc, đưa tay chạm lấy đồ vật trong túi quần….

Đó là hai tấm thẻ đồng màu xanh.

Trương Phỉ Nhiên xiết chặt hai tấm thẻ, không biết nghĩ đến điều gì, trên mặt loáng thoáng xuất hiện một nụ cười khinh thường.

Hắn nhét hai tấm thẻ lại trong túi, từ từ bước ra ngoài, nhưng còn chưa đi được mấy bước, bụi cỏ sau lưng hắn liền truyền đến tiếng vang “Xào xạc.”

Trương Phỉ Nhiên kinh ngạc quay đầu, sau lưng hắn là rừng cây tĩnh mịch, âm u, không thấy ánh sáng, mà sâu trong rừng cây, một cánh tay trắng sau từ sau thân cây chậm rãi vẫy vẫy hắn.

Trương Phỉ Nhiên nhìn chằm chằm cánh tay kia, vài giây sau, hắn nhấc chân hướng bên kia bước đến.

Hắn từng bước đi vào rừng sâu, bóng người dần biến mất trong tầng tầng lớp lớp…. Rất nhanh đã không thấy.

Bên ngoài rừng, Tiếu Kha Ngải đứng ở ven đường ném đá, thời điểm ném lần thứ mười một, Lâm Kiều đứng lên nói: “Chúng ta đi xem hắn một chút.”

Tiếu Kha Ngải: “Hả? Không phải hắn đang ở đó….”

Giọng cậu ta đột nhiên ngừng lại.

Vốn từ vị trí bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng bóng người đứng bên kia, thế nhưng bây giờ bóng người kia lại không thấy đâu.

“Rất lâu rồi không có âm thanh.”

Lâm Kiều nhìn chằm chằm khu rừng bên kia, nói: “Thứ chúng ta nhìn thấy, cũng chưa chắc là Trương Phỉ Nhiên.”

Tiếu Kha Ngải lập tức đứng dậy: “Vậy chúng ta mau đi thôi!”

Bọn họ vội vã chạy vào rừng, nhưng đã muộn.

Trong không khí tràn ngập mọt mùi máu tanh gay mũi, máu tươi đậm đặc theo thân cây chậm rãi chảy xuống.

Giữa không trung, thân thể Trương Phỉ Nhiên bị vô số nhánh cây xuyên qua, nhánh cây lần lượt đan xen, tay chân hắn cũng vặn vẹo thành một tư thế quái dị, không còn hình người.

Đoạn cuối nhánh cây vẫn đang nhỏ xuống từng giọt từng giọt máu tươi, một cánh tay của Trương Phỉ Nhiên vẫn còn run run, hai mắt trợn tròn, cho thấy bộ dạng trước khi chết cực kì hoảng sợ.

“...”

Vài phút đồng hồ yên lặng trôi qua, Lâm Kiều nói: “Đi thôi.”

Tiếu Kha Ngải yên lặng gật đầu, lại nhìn Trương Phỉ Nhiên lần cuối, đi theo Lâm Kiều ra khỏi rừng.

Trong nháy mắt lại chết một người, sáu nười chỉ còn lại hai người bọn họ. Một bầu không khí khó tả bao quanh hai người, dọc theo đường đi cũng không ai mở miệng.

Lát sau, Tiếu Kha Ngải đột nhiên nói: “Đi tìm trưởng làng sao?”

Lâm Kiều: “Ừ.”

Khác với Sơn Ma Ma, trưởng làng không hề ở trong thôn, mà sống ở bên ngoài.

Không giống với sự huyên náo trong thôn, xung quanh chỉ lác đác vài căn nhà, trên đất mọc đầy cỏ dại, dường như rất lâu không có người ở.

Nhà trưởng làng ngay đằng trước, Lâm Kiều chậm rãi đến gần,, Tiếu Kha Ngải đi bên cạnh, đột nhiên bắt lấy tay áo cậu.

“Không đúng, anh hai, dường như….. Dường như nhìn thấy…”

Vẻ mặt cậu ta hốt hoảng, ngón tay hơi run chỉ một nơi, nhỏ giọng nói: “Dường như em nhìn thấy…. Trương Phỉ Nhiên.”

- nơi cậu ta chỉ, không có gì cả.

“...”

Lâm Kiều nhìn chằm chằm bên đó một lúc, nhíu mày nói: “Tôi không nhìn thấy gì cả.”

Tiếu Kha Ngải nói: “Thực sự? Vậy… có thể là em nhìn nhầm.”

Lâm Kiều quay đầu định nói gì đó với cậu ta, nhưng trong nháy mắt, khóe mắt chợt thấy có thứ gì nhẹ nhàng bay qua… Kia tựa như mái tóc của người phụ nữ.

Lâm Kiều lập tức xoay người, nhưng nơi đó vẫn trống rỗng, không có gì cả.

Tiếu Kha Ngải khẩn trương nói: “Anh cũng nhìn thấy phải không?”

“Không, thứ tôi nhìn thấy không phải Trương Phỉ Nhiên.”

Lâm Kiều đặt tay lên đoản đao, ngón cái đẩy ra một phần lưỡi đao sắc bén, nói: “Cẩn thận một chút.”

Tiếu Kha Ngải gật đầu, theo sát bên người Lâm Kiều.

Bọn họ đi đến trước nhà trưởng làng, cửa không khóa, chỉ hơi khép hờ, Lâm Kiều từ khe cửa nhìn thấy một bóng người đang đung đưa trong nhà, liền gõ cửa.

Vài giây sau, bên trong truyền đến âm thanh khàn khàn của trưởng làng: “Vào đi.”

Lâm Kiều: “Cảm ơn.”

Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bước vào trong nhà.

Nơi này tựa như nhà của Sơn Ma Ma, một mảnh mờ tối, không nhìn rõ thứ gì, phòng khách ảm đạm cũng không nhìn thấy bóng trưởng làng.

Tiếu Kha Ngả nói: “Trưởng làng?”

Cậu còn chưa dứt lời, một giọng nữ thật nhỏ từ phía trên truyền xuống, rơi vào tai bọn họ.

“Lật qua lật lại sợi dây lừa dối, cuốn quanh ngón tay buộc nút kết…”

“Giữ lấy sợi dây, phác họa hình dáng, lật đổ thủ đoạn bịp bợm khiến người buồn cười…”

Giọng người phụ nữ âm u, hát một khúc đồng dao quái dị.

Lâm Kiều chợt ngẩng đầu, sau khi nhìn rõ cảnh tượng trên trần nhà, con ngươi hơi co rúc một cái.

Một sợi dây buông xuống từ xà ngang, trưởng làng bị treo trên đó, đầu lưỡi thật dài thè ra, chậm rãi đung đưa.

Thi thể hắn cứng ngắc dần dần xoay về hướng Lâm Kiều, giây kế tiếp, cửa phòng “Két” một tiếng…. Chậm rãi đóng lại.

Bạn đang đọc Trốn thoát trò chơi chết chóc của Nhược Ương Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lalatete
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.