Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trời sáng

Phiên bản Dịch · 2529 chữ

Vù---

Gió lạnh lướt qua rừng núi, tựa như vô số oán quỷ đang kêu khóc. Ánh lửa nhảy múa, trên gương mặt ảm đạm của dân làng không có một tia cảm xúc.

“...”

Tiếu Kha Ngải không tiếng động lui về phía sau , lui đến bên mộ bia của Lý Tiểu Lệ liền phát hiện mình không còn đường để lui.

Cộc, cộc cộc…

Âm thanh cây gậy gõ xuống đất từ từ truyền đến, tại trung tâm của quỷ hồn, Sơn Ma Ma chống gậy xuất hiện trước mặt tất cả mọi người, hai con ngươi nhìn chòng chọc vào Lâm Kiều.

“Giao tro cốt ra.”

Giọng bà ta quái dị lại chói tai, khiến người nghe gợn cả tóc gáy, không lạnh mà run.

Lâm Kiều mặt không đổi sắc, nói: “Các người mới là hung thủ giết cả nhà Lý Tiểu Lệ.”

Trên gương mặt khô héo của Sơn Ma Ma xuất hiện một nụ cười khinh miệt, nói: “Là ả ta cùng đàn ông ngoài làng tư thông, chưa lập gia đình đã có con, làm nhơ nhuốc trinh tiết của bản thân, cũng làm dơ bẩn cả làng của bọn tao.”

“Cho nên các người liền đánh chết chồng của cô ấy, treo chết đứa bé, còn thiêu sống cô ấy.”

Giọng Lâm Kiều bình tĩnh, nghe không có nửa điểm phập phồng: “Lại không nghĩ đến sau khi chết cô ấy biến thành ác quỷ, các người gặp báo ứng, một người đều không tránh được…”

“Chính ả ta đáng chết! Bọn tao không sai!”

Nửa câu sau rõ ràng kích thích thần kinh của Sơn Ma Ma, vẻ mặt bà ta lập tức dữ tợn: “Giao tro cốt cho bọn tao, nếu không tụi mày cũng sẽ chết ở nơi này!”

Sau lưng bà ta, những dân làng kia cũng lộ ra biểu tình âm u, dần dần ép tới gần hai người.

Tiếu Kha Ngả nhỏ giọng nói: “Anh hai, làm sao đây?”

Lâm Kiều: “Nhìn làm theo.”

Cậu giơ tay lên, sợi dây chuyền treo trên tay cậu, hơi đung đưa.

Bước chân dân làng lập tức dừng lại, đồng thời sắc mặt Sơn Ma Ma cũng toát ra vài phần khẩn trương.

Lâm Kiều nói: “Nếu tôi đưa thứ này cho các người, các người sẽ thả chúng tôi đi đúng chứ?”

Sơn Ma Ma nghe vậy, sắc mặt không đổi nói: “Tất nhiên, bọn tao sẽ không làm khó hai người ngoài tụi mày.”

Lâm Kiều: “Được, vậy tôi đưa cho các ngươi.”

Cậu vừa dứt lời, sợi dây chuyền liền bị vứt lên thật cao…. liền rơi xuống mặt đất!

Con ngươi đục ngầu của Sơn Ma Ma co rúc kịch liệt, bà ta vươn tay muốn với tới sơi dây chuyền kia…. cùng lúc đó, Tiếu Kha Ngả đột nhiên tung người nhào lên, nhanh chóng giật lấy cây đuốc trên tay một dân làng gần đó, đến trước một ngôi mộ liền ném xuống!

Phừng---

Cây đuốc chạm đất liền cháy, nhưng trong ngọn lửa hừng hực, không có bất kì dân làng nào bị ảnh hưởng.

Tiếu Kha Ngải nói: “Không có tác dụng!”

Lâm Kiều: “Chạy!”

Sợi dây chuyền rơi xuống lần nữa bị cậu nắm trong tay, Sơn Ma Ma cùng dân làng bị dời đi lực chú ý liền chậm một bước, để bọn họ thoát khỏi vòng vây.

Vù vù, tiếng gió thổi sát bên người, Tiếu Kha Ngải chạy như điên, lớn tiếng nói: “Không phải nói phá hư thi thể liền có thể diệt trừ bọn chúng sao? Tại sao lại công cốc rồi!”

“Thi thể bọn chúng không có trong nghĩa địa đó!”

Lâm Kiều nói: “Trở lại làng!”

Tất cả quỷ hồn đang đuổi theo bọn họ, Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải trái tránh phải tránh trong rừng, cuối cùng cũng cắt đuôi được đám quỷ hồn chạy trở về làng.

Trên cây đại thụ giữa thôn rơi đầy ánh trăng, Tiếu Kha Ngải mắt thấy chỉ còn cách cây kia mấy trăm mét, liền thở hồng hộc thả chậm bước chân, nhưng không cẩn thận vướng phải thứ gì lập tức ngã sấp mặt xuống đất.

“A!”

Một cánh tay xanh trắng từ trong bóng tối chìa ra, gắt gao nắm chặt mắt cá chân của cậu ta. Tiếu Kha Ngải nghiêng đầu, liền đối diện với gương mặt âm u khô héo của Sơn Ma Ma.

Tiếu Kha Ngải: “Cút!”

Cậu không nói hai lời liền hướng mặt Sơn Ma Ma đạp một cước, nhưng một cước này giống như đạp vào bông vải, nhẹ bẫng không có lực…. cả khuôn mặt của Sơn Ma Ma lõm xuống, ngũ quan chen chúc một chỗ, không nhận ra hình người.

Tiếu Kha Ngải: “A a a!”

Cậu ta kinh hoảng hét lên, bị Lâm Kiều kéo mạnh một cái, lúc này mới tránh khỏi trói buộc của Sơn Ma Ma.

Tiếu Kha Ngải luống cuống tay chân từ dưới đất bò dậy, đồng thời khuôn mặt bị lõm xuống cũng chậm rãi nhô lên lại, tựa như trái bóng bơm đầy khí, lát sau liền khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Lâm Kiều nhỏ giọng nói: “Tìm lửa.”

Tiếu Kha Ngải: “Được!”

Cậu ta xoay người vọt vào căn nhà gần đó, Sơn Ma Ma xoa xoa khuôn mặt mình, nhìn Lâm Kiều cười lạnh lẽo…..

Giây kế tiếp, nụ cười đó liền biến thành biểu tình vặn vẹo thống khổ.

“A!!”

Chẳng biết khi nào, một người phụ nữ mặc bộ quần áo màu trắng tung bay xuất hiện sau lưng Sơn Ma Ma, cúi đầu cắn vào cổ bà ta. Bên dưới mái tóc đen rối bù, là một gương mặt cực kì xinh đẹp cũng cực kì âm tà.

Khoảng khắc thống khổ ngắn ngủi trôi đi, rất nhanh Sơn Ma Ma kịp phản ứng, nhặt lên gậy liền liên tiếp đập lên người nữ quỷ.

“Đồ đê tiện nhà ngươi!”

Bà ta hung ác mắng, cùng nữ quỷ xé xác nhau. Hai kẻ thù đối mặt nhau, tình cảnh vô cùng kịch liệt, thế nhưng rõ rãng Sơn Ma Ma không đánh lại nữ quỷ, nhanh chóng liền yếu thế.

Thừa dịp hai quỷ đánh nhau, Tiếu Kha Ngải chạy nhanh trở lại, tay trái cầm hộp diêm, tay phải xách một thùng dầu.

Lâm Kiều nhận lấy thùng dầu, vẩy xuống mảng lớn mảng lớn. Sơn Ma Ma thấy vậy hét lên một tiếng, lập tức muốn nhào đến, nhưng lại bị nữ quỷ đè lại mắt cá chân, cứng rắn xé xuống một khối thịt.

Tiếu Kha Ngải nói: “Kia là Lý Tiểu Lệ?!”

Lâm Kiều không nói gì, cậu tháo dây chuyền xuống, dùng sức hất lên - tro cốt bay đầy trời, theo gió phân tán.

“!!”

Lý Tiểu Lệ chợt quay đầu, gương mặt vốn xinh đẹp bởi vì quá tức giận lập tức trở nên vặn vẹo. Cô ta hướng mười ngón tay về phía Lâm Kiều, gầm hét muốn xông đến.

Lâm Kiều nói: “Xin lỗi, cô nên yên nghỉ.”

Gió thổi tan bụi tro cuối cùng, thân hình Lý Tiểu Lệ như hoa bồ công anh trong gió, liền tan đi.

Không còn Lý Tiểu Lệ, rốt cuộc Sơn Ma Ma được giải thoát, từng tiếng cười bén nhọn như điên.

“Đồ đê tiện đó cuối cùng cũng chết! Tụi mày cũng xong rồi! Ha ha ha ha ha ha ha!”

Ngũ quan trên mặt bà ta hoàn toàn chồng lên nhau, căn bản không phải người, mà chính là ác quỷ.

Lâm Kiều lui về sau một bước, quẹt cháy que diêm trong tay, nhẹ nhàng ném xuống.

Phừng!

Trong nháy mắt ngọn lửa bùng lên, dọc theo dầu lan ra, thoáng chốc nuốt cả căn nhà của Sơn Ma Ma cạnh đại thụ!

“A a a a a!”

Sơn Ma Ma phát ra tiếng hét chói tai, cả người mạnh mẽ té xuống.

“Làm sao biết, làm sao lại biết…!”

Tiếng hét thảm thiết của dân làng vang lên bốn phía, Sơn Ma Ma run rẩy vươn tay, trơ mắt nhìn đầu nón tay mình từ từ biến thành tro bụi, một đường lan đến khắp cơ thể.

Ánh lửa mãnh liệt chiếu sáng gương mặt lạnh như băng của Lâm Kiều, cậu rũ mắt xuống, hờ hững nhìn xuống Sơn Ma Ma nằm dưới đất.

“Không cần cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn Trương Phỉ Nhiên đã bị bà giết chết đi!”

Tiếu Kha Ngải bên cạnh sững sốt một chút, lúc sau mới nhớ Trương Phỉ Nhiên từng ném một điếu thuốc xuống gốc cây này, sau khi bọn họ vào cửa, liền nhìn thấy Sơn Ma Ma thống khổ ngã xuống đất.

Ngọn lửa lan đến trên núi, mấy chục quỷ hồn theo đó giãy giụa, tay chân vung vẩy, tứ chi vặn vẹo.

“Không thể nào… Không thể nào…”

“Đều đi chết đi…. Bọn mày…. đều đi…”

Cả người Sơn Ma Ma hoàn toàn bị ngọn lửa cắn nuốt, tay chân bà ta co quắp, thảm thiết cố gắng bò về phía trước một đoạn… Cuối cùng biến thành một đống tro xám, bị gió thổi bay đi.

Không khí tràn ngập mùi cháy khét, gió thổi vù vù qua quỷ thôn, tựa như hết thảy trở về với sự yên lặng.

Tiếu Kha Ngải lẩm bẩm nói: “Hóa ra thi thể bọn họ đều bị trưởng làng chôn dưới bóng cây, nơi này mới thật sự là nghĩa địa.”

Lâm Kiều nói: “Nếu như tôi đoán không sai, trưởng làng là người duy nhất không hại gia đình của Lý Tiểu Lệ, cho nên hắn vẫn còn sống, cũng một tay mai táng thi thể dân làng.”

…. nhưng cũng vì vậy, trưởng làng bị những người đó căm ghét chính tay giết chết.

Tiếu Kha Ngải không nói gì, chẳng qua rùng mình một cái.

“Đi thôi, tất cả đã kết thúc.”

Ban đêm dần lui xa, lúc một tia sáng xuất hiện nơi đường chân trời Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải đã rời khỏi làng, tìm được trạm xe lửa lúc đến.

Bên cạnh trạm xe đậu hai chiếc xe lửa xanh biếc, vẫn chỉ có một toa xe, lẻ tẻ vài hành khách.

Tiếu Kha Ngải nhìn xung quanhm nói: “Anh, em với anh cùng đi.”

Lâm Kiều: “Ừ.”

Cậu lựa xe lửa bên phải, bên trong đã ngồi năm hành khách, tính cả hai người bọn họ, vừa vặn bảy người.

Trong năm người rõ ràng có hai người là người từng trải, còn lại ba người đều là người mới sắc mặt lo lắng không yên. Hai người Lâm kiều cùng bọn họ nhìn nhau mấy lần, đều im lặng không nói gì.

Rất nhanh xe lửa bắt đầu chạy, hai chiếc một đông một tây chạy ngược nhau. Lâm Kiều thờ ơ lướt ra ngoài cửa sổ, đối diện một gương mặt quen thuộc nhanh chóng lướt qua, đảo mắt đã không thấy.

Đó là….. Trương Phỉ Nhiên!

Lâm Kiều lập tức nhíu mày, Tiếu Kha Ngả cũng thay đổi sắc mặt, nhỏ giọng nói: “Không ngờ hắn lại là ‘kẻ săn mồi’.”

[ Nguyên văn “掠夺者” dịch ra là “Cướp đoạt người” nên mình sẽ để là “Kẻ săn mồi” UvU ]

“Kẻ săn mồi?”

Lâm Kiều nhỏ giọng hỏi: “Đó là cái gì?”

“Tấn công đồng bạn, cướp đoạt thẻ của họ.”

Tiếu Kha Ngải nói: “Một tấm thẻ đồng màu xanh tượng trưng cho một mạng, muốn có mạng nhiều hơn, hoặc nhanh chóng lên thẻ bạc trắng, hoặc lập tức cướp thẻ của người khác…. người như vậy tụi em gọi là ‘Kẻ săn mồi’.”

Lâm Kiều yên lặng mấy giây, nói: “Có thể Lý Uyển chính là Trương Phỉ Nhiên giết chết.”

“Bởi vì hắn lấy mạng người khác cho nên hắn vẫn còn sống.”

Tiếu Kha Ngải mặt đầy chán ghét nói: “Loại người này không có ranh giới đạo đức cuối cùng, ẩn núp giữa người bình thường rất khó phát hiện, Chỉ có ‘Thợ săn’ mới tìm được hơi thở bọn chúng, hơn nữa còn có thể giết chết bọn họ.”

“Thợ săn là gì?”

“Một loại cấp cao hơn… Lính mới.”

Tiếu Kha Ngải nói: “Thông thường bọn họ đều là người mang thẻ bạc trắng, chuyên môn đi săn phá hư quy tắc của kẻ ăn mồi, chẳng qua loại người này rất khó gặp đươc, cũng rất khó giao tiếp.”

Lâm Kiều nói: “Vậy ngoại trừ bị thợ săn giết chết, kẻ săn mồi không cần trả giá gì khác sao?”

Tiếu Kha Ngải suy nghĩ một lúc, nói: ‘Nghe nói thật ra bọn chúng cũng không còn là người, mà là quái vật, cho dù không bị thợ săn giết chết, cuối cùng cũng sẽ chết rất thảm….. Chẳng qua bọn chúng cũng không để bụng đến những thứ đó.”

Lâm Kiều gật đầu, ngón tay vuốt ve chuôi đao, như có điều suy nghĩ.

Tiếu Kha Ngải nhìn đoản đao của cậu, nói: “Anh hai, đoản đao này do một người quan trọng đưa cho anh phải không?”

Lâm Kiều: “…”

“Không phải.”

Cậu đầy mặt lạnh lùng nói: “Nhặt trong đống rác.”

Tiếu Kha Ngải: “Hả, thật sao…. Được rồi.”

“Em chợp mắt một chút, đến nhớ gọi em.”

Cậu ta ngáp một cái, làm tổ ở chỗ ngồi, chớp mắt đã ngủ.

Lâm Kiều chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì thêm.

Xe lửa cuối cùng cũng dần rời xa làng quỷ tan hoang âm u chạy về phía chân trời xa xa.

---

Nơi nào đó.

Một cô gái vẻ ngoài xinh đẹp bước đến trước một cánh cửa, cẩn thận vén lên mái tóc xoăn dài của mình, sau đó mới gõ cửa.

“Vào đi.”

Giọng đàn ông trầm thấp từ tình sau cánh cửa truyền ra, cô hít sâu một hơi, đẩy cửa.

“Đội trưởng.”

Cô đi thẳng vào vấn đề: “Trương Phỉ Nhiên chạy thoát.”

Trong phòng, người đàn ông tuấn tú lạnh lùng đối với tin tức này cũng không ngoài suy đoán, chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, nói: “Tiếp tục đuổi.”

Cô gái gật đầu, lại nói: “Trong lúc tôi quan sát Trương Phỉ Nhiên phát hiện một người chơi mới khá đặc biệt, biểu hiện của cậu ta rất tốt, thậm chí còn tốt hơn so với một ít tay lão luyện, đủ tư cách gia nhập cùng chúng ta.”

Người đàn ông nói: “Đợi hắn sống qua được thế giới tiếp theo liền nói tiếp.”

Giọng hắn hời hợt, hiển nhiên cũng không có bao nhiêu để ý.

Cô gái im lặng một lúc, nói: “Vậy, nhiệm vụ tiếp theo…”

“Tôi đi cùng cô.”

Ánh mắt cô ta sáng lên, nói: “Được, cảm ơn đội trưởng!”

Miệng cô không khống chế được cong lên, lại len lén liếc người đàn ông một cái, lưu luyến xoay người rời đi.

Cửa phòng đóng lại, người đàn ông vuốt ve chiếc nhẫn trên tay mình, rất lâu không có tiếng động.

Bạn đang đọc Trốn thoát trò chơi chết chóc của Nhược Ương Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lalatete
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.