Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chơi cờ

Phiên bản Dịch · 4010 chữ

===Chương 8: Chơi cờ===

"Chọn xong chưa? Tay trái hay tay phải đây?"

Thi Nhược Hàm nắm chặt tay thành nắm đấm, mỉm cười chờ đợi sự lựa chọn của Bạch Bội. Anh cau mày, cố gắng suy nghĩ.

“Quả là to gan nhưng không sao tôi thích điều đó .” Thi Nhược Hàm né tránh ánh mắt của đối phương, cô phát ớn với những điều mà người kia vừa mới nói. Vậy mà chẳng hiểu vì lý do gì mà trong lòng lại cảm thấy có một chút vui vẻ. Không phải là cô thích được người ta khen ngợi. Chỉ là cô có hơi ấn tượng với cái cách mà đối phương đánh giá con người thật của mình, vì vậy cô quyết định sẽ rộng lượng với anh một chút: "Cảm ơn vì đã khen.”

Ngay trên bàn ăn, Thi Nhược Hàm cầm lên hai viên kẹo hoa quả có hình thù giống hệt nhau. Cô đặt lên lòng bàn tay, phớt lờ biểu cảm bối rối của Bạch Bội, tiếp tục nói: “Viên kẹo này, đại diện cho việc tôi sẽ giúp anh khai thông tất cả tinh thần lực mà anh đang có. Còn viên kẹo này, sẽ giúp anh trở thành một kỵ sĩ. Như thế nào? Đều rất hấp dẫn đúng không? Chuyện tốt như thế, có lẽ cả đời này của anh cũng chỉ có được một lần này.”

Không sai, hai viên kẹo đều giống hệt nhau. Vì bây giờ sự lựa chọn đang nằm trong tay bản thân nên không thể nào che giấu được hành vi bạo quân của mình.

Cô lập tức nắm chặt tay lại, âm thanh sột soạt phát ra từ phía đằng sau lưng. Sau đó cô chìa hai viên kẹo đến trước mặt của đối phương. Ở thời điểm này, không còn cách nào để có thể phân biệt được hai viên kẹo đó, cô dịu dàng nói: “Nè, chọn đi.”

Bạch Bội sau khi bị hối thúc, anh lo sợ rằng cô không kiên nhẫn được nữa mà liền lập tức trả lời, tuy vẫn hơi khó khăn để quyết định – Bởi xét cho cùng, việc được trở thành một kỵ sĩ là cơ hội tốt mà anh chưa bao giờ dám nghĩ tới – Nhưng dù vậy bản thân vẫn phải đưa ra sự lựa chọn: “Tôi chọn tay phải.”

“Ta da~” nụ cười của Thi Nhược Hàm càng trở nên rực rỡ: “Chúc mừng, anh đã quay vào ô khai thông tinh thần lực.”

Bạch Bộ liền hóa đá trong gang tấc, nếu người đang đứng trước mặt anh không phải là cô gái này. Chắc chắn Bạch Bội sẽ lấy viên kẹo đó quăng xuống dưới đất, sau đó lập tức hét lên rằng: “Đây là loại trò chơi rác rưởi gì vậy!”.

Nhưng đây lại là hiện thực. Bây giờ người đàn ông này đang rơi vào trạng thái hoàn toàn thất vọng, anh nhìn vào viên kẹo hoa quả được đặt trong một chiếc bao bì lấp lánh đang nằm trên lòng bàn tay của mình.

Sau đó, là viên thứ hai.

Thi Nhược Hàm giơ bàn tay to hơi thô kệch so với bàn tay của cô lên. Hai viên kẹo hoa quả bị bao bọc không nhìn thấy nữa.

“Ở trước mặt tôi, anh có thể thoải mái một chút.” Bàn tay mềm mại và mảnh khảnh nắm lấy tay anh: “Cho nên, hai viên kẹo này đều có thể cho anh. Hãy cố gắng hết sức, tôi rất xem trọng anh, cũng rất thích anh.”

“Xin lỗi, tôi, cái đó, a…” Bạch Bội thấy bất ngờ trước sự thay đổi bất chợt này. Tâm trạng anh bỗng trở nên khó hiểu. Đột nhiên khóe mắt hơi ươn ướt, tuy rất muốn nói chuyện, nhưng mọi từ ngữ đều không tài nào có thể thốt ra được. Lời nói đã tới miệng nhưng lại yên phận trở về nơi lồng ngực, để rồi hóa thành rung động cháy bỏng của trái tim.

"Xuỵt." Thi Nhược Hàm đặt ngón trỏ lên môi anh: “Anh rất có tiềm năng… Tôi tin sau này anh sẽ có khả năng làm kỵ sĩ của tôi.”

Cô chu đáo dành cả thời gian và không gian để Bạch Bội thấm dần những lời đề nghị này. Sau khi lịch sự tiễn anh rời đi, mọi thứ lại trở về yên tĩnh.

Đúng là rất có tiềm năng, người này thoạt nhìn vậy thôi nhưng đã đạt được cấp bậc A rồi. Tuy rằng cơ thể không được to lớn cộng với việc cơ bắp cũng chẳng săn chắc, đôi cánh thì lại quá nặng, chỉ làm cho anh mất đi khả năng bay. Nhưng nếu nhìn vào quá trình mà anh ta đột phá, hẳn là rất có triển vọng.

Vốn dĩ cô muốn nhường vị trí thay thế này cho anh, chỉ có điều là muốn thử lòng đối phương, cố ý bày ra một trò chơi lựa chọn nhỏ giữa hai người. Sau khi sử dụng liên tiếp hiệu ứng mỏ neo* và hiệu ứng Zeigarnik* trong một khoảng thời gian ngắn, ấn tượng mà cô dành cho anh là không tài nào có thể mất đi được. Trước khi bước vào giai đoạn tiếp theo thì hiện giờ là quá đủ rồi.

*Hiệu ứng mỏ neo: Một dạng nhận thức sai lệch khiến cho những người xung quanh tập trung vào những thông tin đầu tiên họ nhận được khi đưa ra quyết định.

*Hiệu ứng Zeigarnik: Mô tả hiện tượng tâm trí luôn bị “gõ cửa” bởi những điều còn dang dở.

Thi Nhược Hàm cần phải biết trân quý bản thân mình nhiều hơn, cho dù trước đó, đã lạm dụng cơ thể đến mấy. Sau khi nghĩ đến đây, cô đã thầm biết mục tiêu của giai đoạn tiếp theo là gì — và đó chính là thuốc tránh thai.

Để tránh việc mang thai, trong một khoảng thời gian nhất định. Sau này, không phải thú nhân nào cũng đều giống Bạch Bội, ai ai cũng cần phải biết trân quý cô. Thật lòng mà nói thì, ngoài việc khai thông tinh thần lực thì việc giải tỏa ham muốn càng quan trọng hơn. Cô không muốn mang thai và sinh con khi sự nghiệp còn đang dang dở. Nếu có thể, cô sẵn sàng đặt vòng tránh thai (IUD) một lần và mãi mãi.

Cô biết việc phá thai là điều nghiêm cấm ở thời đại bây giờ, cũng biết việc phẫu thuật đặt vòng tránh thai đã biến mất từ rất lâu.

Vì vậy, cũng hợp lý khi thực hiện một bước đi mạo hiểm. Thi Nhược Hàm đã quyết định dành vài giờ để tra thông tin. Mãi cho đến tận đêm khuya mới hình dung ra được toàn bộ kế hoạch. Giả mạo dấu vết, thao túng tâm lý, nhiều lần nghiên cứu các tin tức liên quan, cách dùng sự đảo ngược để nắm giữ trái tim người khác… có thể là chỉ những người thiên phú mới làm được điều này. Nếu tính cả hai đời thì cô cũng chỉ là một người phụ nữ chỉ mới ngoài ba mươi nhưng cô đã có thể làm được rất nhiều việc. Chưa kể đến việc tự mình học tập và nghiên cứu xuyên suốt ba mươi năm qua. Cô xoay người, gửi một tin nhắn đoạn tin nhắn về kế hoạch của mình và chờ đợi câu trả lời của người nào đó trong lúc mơ màng.

[Cô Ninh, em vô cùng cảm ơn vì thông tin liên lạc mà cô đã cung cấp. Hôm nay em đã hẹn Bạch Bội đến để nói chuyện ở ký túc xá.]

[Không làm gì khác nữa sao?]

Cô cố ý thêm trạng ngữ “ở ký túc xá” để có thể nói ra câu trả lời một cách thoải mái. Không những thế cô còn cân nhắc giọng điệu của mình, làm cho câu trả lời tiếp theo lộ ra một chút ngượng ngùng và xấu hổ– thật tình thì cũng không có vấn đề gì. Nhưng tự mình chạy ra sân trong khi chưa có sự cho phép, gan đâu mà có thể tùy tiện nói chuyện với giáo viên được chứ.

[--...Vâng.]

Đối phương vẫn chưa chịu hồi âm. Ấy vậy mà cô cứ nhìn thấy dấu nhắc “đang nhập" cứ liên tục hiện lên trên màn hình, cũng tự biết rằng sự việc đã sắp kết thúc.

Một đêm dài không mộng. Rất nhanh chẳng mấy chốc đã đến giờ tan học của ngày hôm sau.

“Học sinh Thi Nhược Hàm, có thể làm bài kiểm tra thể chất chứ?” Cô Ninh đi gần đến bên cạnh cô, sau đó khẽ thì thầm vào tai người đối diện.

Thành công rồi. Đối mặt với những ánh mắt tò mò của các học sinh nữ khác, Thi Nhược Hàm chỉ mỉm cười một cách mãn nguyện rồi vui vẻ gật đầu. Mặc dù việc này có thể khiến cho cô Ninh nghi ngờ, nhưng cô cũng không muốn mấy người đó sẽ biết rồi đánh giá về những điều mà mình đang lên kế hoạch. Mặc dù thú nhân chiếm một vai trò rất quan trọng, nhưng để có thể duy trì và tiếp tục nòi giống thì chỉ có thể là những người phụ nữ.

Đây là lần đầu tiên cô đến phòng y tế thông thường, một số giường bệnh đã được thay thế bằng giường hình tròn, còn có nửa ống dẫn tinh ở bên trong tường trong suốt đều được đem ra bên ngoài. Bác sĩ chăm sóc sức khỏe chỉ cần thao tác trên màn hình máy móc. Chất lỏng tương ứng sẽ được đưa trực tiếp vào ống, rất thật tiện lợi và nhanh chóng.

“Thầy Mặc Sanh, về chuyện hôm qua tôi đã nói, mong rằng thầy sẽ quan tâm và giúp đỡ.” Cô Ninh đẩy cô vào phòng.

“Được, nhưng tôi hy vọng… cô có thể tránh ra một chút.” Mặc Sanh dựa người vào cửa sổ, bên ngoài hoàn toàn không có gió, cảnh tượng bây giờ rất giống như một bức tranh sơn dầu tĩnh lặng: “Tôi có một năng lực đặc biệt, nhưng thật lòng chẳng muốn cho ai ngoài bệnh nhân chứng kiến.” Anh quay đầu lại, sự tự tin và bình tĩnh lộ ra trên khuôn mặt.

Thi Nhược Hàm có hơi bất ngờ sau khi trông thấy cô Ninh rời đi.

Cô nằm xuống tại một trong những buồng treo, để cơ thể có hơi chìm ngập trong thứ chất lỏng dạng nước, nó mang lại cho cô một cảm giác rất mát lạnh.

“Nghe nói hôm qua em đã chơi đùa với một con chim bồ câu nhỏ à?” Mặc Sanh chậm rãi đeo vào tay mình một đôi găng tay trắng. Đôi mắt có màu vàng của anh vẫn như cũ, chẳng có bất cứ cảm xúc gì.

Sau một lúc lâu, tuy rằng không nghe thấy được câu trả lời của người đối diện, vậy mà Mặc Sanh vẫn chẳng hề cảm thấy tức giận hay là bày ra bộ dạng khó coi. Tay của người đàn ông có hơi se se lạnh, đôi găng thì lại rất mỏng đến độ có thể nhìn thấy đôi bàn tay đẹp như điêu khắc ấy trông nó thật săn chắc. Mặc Sanh không một chút ngượng ngùng mà vén quần áo của cô lên.

Nhưng mà như vậy thì cao quá rồi. Đồng phục của trường bị vén lên tận đầu ngực, để lộ ra nửa chiếc áo lót bằng ren.

Thi Nhược Hàm nắm lấy tay anh ta để ngăn cản người đàn ông không làm chuyện gì quá đáng hơn.

Đối mặt với ánh mắt sắc bén cùng với đó là sự thích thú của người đàn ông, cô có hơi đỏ mặt, sau đó là ngượng ngùng đẹp: "Thật ra... hôm qua tôi không đến gặp cậu ấy, chỉ tới nói chuyện này với cô Ninh rồi tìm sự giúp đỡ từ thầy."

Người đàn ông dường như để lộ ra một chút hưng phấn, anh quyết định sẽ không cởi quần áo của cô nữa. Thay vào đó là dùng hai bàn tay trói chặt cô vào buồng treo. Mái tóc dài mượt mà của Thi Nhuợc Hàm bị xõa xuống ở tận hai bên má. Da thịt của hai người kề sát đến mức hơi thở như hòa quyện vào nhau. Cộng với việc mái tóc dài còn đem lại một chút cảm giác ngứa ngáy, tiếp đấy cô có cảm giác như đôi bàn tay lành lạnh của người giáo viên nọ đưa lên má rồi gạt đi những sợi tóc rũ rượi kia. Mặc Sanh dùng giọng điệu quyến rũ thì thầm: "Tại sao vậy?"

Cô gái ngoan ngoãn đặt bàn tay của người nam nhân lên mặt mình, đôi mắt có hơi híp lại, giống như một chú mèo đang hít lấy hít để mùi hương của chủ nhân, cô nhỏ giọng đáp: “Bởi vì ngày hôm đó thầy làm cho tôi cảm thấy rất thoải mái...Nên kể từ đấy, mỗi ngày tôi đều chỉ nghĩ đến thầy mà thủ dâm… chắc là là vì tôi yêu cái khoái cảm đó mất rồi."

Ở khoảng cách gần như vậy, nhưng cô vẫn chẳng tài nào nhìn thấu được đôi mắt hình con rắn của người kia đang biểu lộ cảm xúc gì. Đôi ngươi thẳng đứng mỏng manh và đen tuyền giống như vực thẳm vậy. Bầu không khí trở nên nặng nề đến mức khiến cho ai ai nhìn vào cũng cảm thấy bối rối, nhưng cô biết mình phải giữ chặt cơ hội này, dù chỉ một sơ suất nhỏ nhất cũng có thể khiến kế hoạch thất bại — ngoài việc bị vùi dập một cách vô ích, cô còn có thể bị mất liên lạc với thú nhân quan trọng này.

Mặc Sanh, tiểu thiếu gia nhà họ Mặc là một trong những gia đình giàu có nhất của Nguyệt Thiên Tinh. Mặc dù anh có một hồ sơ rất sạch sẽ, không được biết đến nhiều trên các phương tiện truyền thông. Nhưng từ các dấu vết khác nhau được tìm thấy bởi phiên bản đặc biệt của quang não, xem ra rất có thể đây chính là một tay giết người của nhà họ Mặc. Nếu cô đẩy anh vào viện Nguyên Lão thì có thể sẽ tăng sức lớn mạnh cho gia tộc của mình một lần và mãi mãi.

Thi Nhược Hàm biết rằng nếu xét về mặt thủ đoạn và dẫn đầu mà nói, người đàn ông này cũng giống như cô ở hiện tại. Những thứ anh ta giành được vô tình sẽ khiến anh ta trở nên rất tự mãn, và sẽ phấn khích trong một khoảng thời gian. Không chỉ từ những lời của tin tức chính thức, mà còn từ việc anh ta dành sự quan tâm đặc biệt cho cô vào ngày hôm đó.

Nếu như một người phụ nữ, nhìn trông có vẻ rất thách thức, nhưng lại thua vào vòng thăm dò đầu tiên, thì sẽ như thế nào?

Mặc Sanh vô thức xoa nhẹ khuôn mặt mềm mại của cô. Rất lạnh. Sau đó anh ta đứng dậy, kéo quần áo của cô thật ngay ngắn rồi nói: “Xem ra tôi phải xin lỗi vì sự liều lĩnh của mình ngày hôm đó. Vì vốn dĩ tôi chỉ là một thú nhân không có gì nổi bật, sợ rằng sẽ không thể dành được sự yêu mến của ngài." Anh không còn dùng cụm từ "học sinh Thi Nhược Hàm" nữa mà thay vào đó là dùng "ngài".

Có nên tin hay không đây, đây là cách anh thăm dò hay đơn thuần chỉ là nhượng bộ??

Đột nhiên Thi Nhược Hàm vội vàng nắm chặt lấy tay người đàn ông, cô nhanh chóng kéo nó đến trước ngực, rồi đem bộ ngực mềm mại của cô mà anh từng khen ngợi đặt vào tay người đối diện, giọng điệu có chút dịu dàng: "Đừng rời xa tôi."

Bàn tay đó đi chuyển một cách chậm rãi vẫn rất nhưng kiên định.

Cuối cùng cô cũng đã bắt gặp một tia cảm xúc ở trong đôi mắt có màu vàng ấy, đó là sự thất vọng và tức giận.

Thất vọng vì cô chỉ là một cái bình hoa di động, tức giận vì người phụ nữ này đã lãng phí quá nhiều sự kỳ vọng của anh.

"Thật xin lỗi." Người đàn ông không quan tâm mà đi trở lại bàn làm việc, bắt đầu nghĩ cách nói cho cô biết rằng cô đã đánh mất đi quyền có được một vị trí trong lòng anh. Anh không muốn phải làm khó một người có chức vụ cao hơn mình. Ví dụ như người phụ này, cô nghĩ rằng có thể quyến rũ anh ta bằng cơ thể, như đó là điều hiển nhiên...Tuy vậy, sự ngượng ngùng và e thẹn mà thầy Mặc mong đợi lại chẳng bao giờ xuất hiện, ấy vậy mà thứ âm thanh dâm đãng lại cứ tiếp tục phát ra trong căn phòng này.

Một bác sĩ sức khỏe và là một trong những người có địa vị cao trong xã hội, anh ta đã gặp qua rất nhiều người phụ nữ chẳng những thế là trải qua hàng ngàn cảm xúc với họ. Nếu một trong số đó có dấu hiệu cắn câu, thì anh sẽ ngay lập tức dừng lại cái mối quan hệ này rồi rời đi trong tích tắc. Và mỗi lần làm như vậy, đương nhiên là tất cả những người mà đã làm quen với thầy Mặc đều sẽ cảm thấy rất thất vọng và không cam lòng … Khi đó bọn họ sẽ đi tìm những người đàn ông chất lượng hơn mà thay thế anh để có thể quên đi những ngày tháng đau buồn ấy. Anh không biết hành vi của mình rốt cuộc là có ý nghĩa gì, hay đang đi tìm kiếm điều gì, nhưng mỗi lần như vậy anh đều cảm thấy thật sự trống rỗng — đúng vậy, vì sự tẻ nhạt của con người hay nói đơn giản hơn là chỉ cảm thấy trống rỗng.

Anh là một quý tộc, có năng lực bẩm sinh là đi quyến rũ người khác, nhưng trong các loại tinh thần lực thì tinh thần lực này hoàn toàn không thích hợp để giao tranh, mà thay vào đó nên tham gia vào những cuộc chính trị, đây là lý do tại sao anh luôn cảm thấy rằng anh ta rất có tiềm năng tham gia vào viện Nguyên Lão. Trong một thế giới mà vũ lực là điều quan trọng nhất, hầu hết các thú nhân đều chẳng ai có năng lực bẩm sinh. Mặc dù cái thứ năng lực chết bầm của anh ta có vẻ yếu, nhưng nó vẫn tính là thực dụng.

Loại năng lực này cho dù là một phụ nữ có cấp bậc S cũng không thể cưỡng lại, khó tìm được ai đó có thể sánh ngang với anh như vậy sao? Người đàn ông nhớ lại cái ánh mắt cảnh giác của cô và dạng vẻ ngoan ngoãn nhưng lại có phần nổi loạn của cô ngày hôm đó. Thi Nhược Hàm đang tức giận đến mức muốn bốc khói, trong cơn giận dữ ấy, cái chạm nhẹ vào lòng bàn tay khiến tay anh ta có cảm giác rất nhột, và dường như âm thanh của vải sột soạt đang phát ra ở phía đằng sau lưng.

Đang muốn dùng da thịt để quyến rũ tôi sao??

Anh không thèm nhìn Thi Nhược Hàm một cái, nhưng quả thật cái cảnh tượng trước mắt lại khiến đồng tử hắn co rút dữ dội, như thể anh bị đánh thức bản tính thú hoang trong người ——

Cô gái ngồi dậy, mở rộng cổ áo, đầu ngón tay tái nhợt vuốt ve một vết đỏ nhỏ dưới xương quai xanh, khẽ nở nụ cười nhẹ nhõm. Sau đó, như không ngờ Mặc Sanh sẽ quay lại, cô bối rối bày ra vẻ đau lòng và thất vọng, rồi cài cổ áo lại.

Dù chỉ vỏn vẹn một giây.

Nhưng cô gái xảo quyệt đã in sâu vào trong tiềm thức của anh.

Mặc Sanh lập tức sải bước trở lại buồng treo, kéo cổ áo của cô xuống, quả thật trên xương quai xanh và dưới đấy có một vết đỏ, bộ ngực trắng như bông tuyết còn vương vãi vài bông hoa mai, anh làm sao có thể không hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

Mọi thứ đã được giải thích, tại sao cô không cho phép mình kéo quần áo lên, tại sao cô đột ngột tỏ tình với anh, tại sao cô ta tiếp cận anh với thái độ như vậy– cô biết tất cả mọi thứ!

Đối mặt với vẻ bất an, và tia sáng trong mắt của Mặc Sanh, Thi Nhược Hàm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại khôi phục nụ cười nhạt nhẽo như ban đầu, bắt đầu giả bộ: “Quả nhiên không thể giấu nổi thầy Mặc Sanh.”

“Em vì để ngăn cản tôi thăm dò dấu vết của thú nhân đó, cho nên mới diễn xuất như vậy sao?”

"Cái gì mà gọi là thú nhân đó?" Nụ cười của Thi Nhược Hàm dường như rất mỉa mai đối với anh: "Còn thầy, thầy đã làm tổn thương em."

"So với nỗi đau bị người khác phá trinh vào ngày hôm qua, thì cái nào nặng hơn?"

Mặc Sanh thích thú bởi thủ đoạn thông minh của cô gái, lại cảm thấy chính mình cũng phải thua một bậc.

"Không có làm." Thi Nhược Hàm ngửa cổ ra sau, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nụ cười ngày càng to hơn. Cô làm động tác này chỉ khiến cho Mặc Sanh càng cảm thấy bức bối hơi, sau đó cô chậm rãi tiếp tục nói tiếp: "Nhưng mà, việc cấm không nên làm ... thì đều, đã làm, rồi, ạ."

----------------

☆ Nguyệt Thiên Tinh hiện tại là trung tâm của vũ trụ, có thể khám phá, được quản lý bởi viện trưởng lão, và các mệnh lệnh do viện trưởng lão ban hành được thực hiện bởi một số gia tộc lâu đời và to lớn.

☆ Một số ít thú nhân có thể thức tỉnh dị năng, bẩm sinh hoặc có được. Thú nhân mang dòng máu quý tộc gần như có thể thức tỉnh năng lực, nhưng đại đa số đều rất yếu. Năng lực được đánh thức sau này sẽ có phần mạnh hơn.

☆Chương này là phần đầu tiên của phòng y tế, và Mặc Sanh sẽ than thở về những máy móc đã quá cũ kỹ trong tương lai.

Chương này nói về hai trò chơi do nữ chính khởi xướng, một chủ động một bị động, tình cảnh so tài trong phòng y tế mang tính chất tham khảo, não tác giả không được tốt nên chẳng nghĩ ra được chiến lược gì hay (khóc). Nếu nói Bạch Bội là một kỵ sĩ, Mặc Sanh có lẽ trông giống như một pháp sư triều đình hơn, mặc dù bây giờ anh ấy cảm thấy mình giống như đang là đối thủ với nữ chính, nhưng sau vài chương, anh ấy sẽ thực sự tận hưởng niềm vui mà cô mang lại.

Về sau có khả năng (đánh dấu điểm chính) sẽ dừng vài lần, bởi vì vẫn muốn làm trang bìa đẹp hơn một chút.

Là các thiên thần nhỏ đã ném hạt châu vào tất cả các bộ sưu tập sao? (′???`)

Bạn đang đọc Trong Đống Tro Tàn của Debrain

Truyện Trong Đống Tro Tàn tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chu_tich_hoi_chong_flop
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.