Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí mật của tiểu hầu gia, tâm thần nhộn nhạo / Trong mộng, chủ nhân cao quý trừng phạt nô lệ chạy trốn

Phiên bản Dịch · 2839 chữ

【4】 Bí mật của tiểu hầu gia, tâm thần nhộn nhạo / Trong mộng, chủ nhân cao quý trừng phạt nô lệ chạy trốn

Sáng sớm tỉnh lại, dưới thân Quý  là Chính Đạm một mảnh lầy lội, trong đầu quanh quẩn hình ảnh nan kham khiếp sợ.

Trong bóng đêm, y trần truồng bị giam cầm, nam nhân Hạ Thư Khanh đè y dưới thân khinh nhục, nơi cứng rắn như thiết mạnh mẽ đâm vào thân thể y, xâm phạm điên cuồng, tùy ý thọc vào rút ra.

Càng khó có thể tiếp thu chính là, Quý Chính Đạm bị lạc trong biển tình dục, giống như tiểu quan dùng hạ thân hầu hạ nam nhân, còn từ đó đạt được khoái cảm khó có thể mở miệng. Y gần dựa vào nam nhân dã man đâm chọc mà đạt tới cao trào, thân dưới bị bắn đầy tinh dịch nóng bỏng ngất đi……

Quý Chính Đạm lại mở to mắt tỉnh lại, trong phòng ngủ quen thuộc không có người lạ xâm nhập, nơi bí ẩn của y cũng không có dấu vết tình ái. Dưới lớp chăn đơn là mùi xạ hương nồng nặc, tựa như chỉ trải qua một giấc mơ hoang đường. Bởi thân thể y trẻ tuổi cường tráng lại lâu chưa được thư giải, dục căn khát vọng phát tiết, liền bịa đặt ra một giấc mộng xuân kiểu diễm.

Chính là cố tình người còn lại trong mộng lại là Hạ đại phu lần đầu tiên gặp mặt, là một nam nhân! Quý Chính Đạm nhớ đến vô cùng rõ ràng, Hạ đại phu giống như chủ nhân chí cao vô thượng, dễ như trở bàn tay khống chế nghiệt căn của y, khiến y lạc vào bể dục. Cùng nam nhân cường thế va chạm, tình ái không phân cao thấp, mất hồn thực cốt như thế.

Quý Chính Đạm sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, không dám tin tưởng. Y sống hơn hai mươi năm, khi còn nhỏ trôi dạt khắp nơi, thiếu niên chinh chiến sa trường, hiện giờ là tiểu hầu gia tôn quý, cũng chưa bao giờ gặp phải sự việc hoang đường như vậy.

Hạ Thư Khanh đã mở ra cho nam chính Khởi Điểm một cánh cửa kỳ diệu, Quý Chính Đạm lại hung hăng đóng lại.

Quý Chính Đạm vội vàng rửa mặt, xử lý một mảnh hỗn độn trên giường, y ma xui quỷ khiến cưỡi ngựa đi tới trước cửa nhà Hạ Thư Khanh.

Tường trắng ngói đỏ, thân thể cao to của Quý Chính Đạm đứng trước cửa viện, gương mặt đẹp trai lạnh thấu xương, giống như một thanh đao sắc bén phản xạ ra ánh nắng chói mắt.

Quý tiểu hầu gia thình lình gọi thử, một tiếng "Chủ nhân" khiêu khích. Đôi mắt y bừng lên ngọn lửa, khí thế cường đại cơ hồ áp đảo hết thảy.

Sức quan sát của Quý Chính Đạm cực mạnh, rất nhiều tội phạm cao minh xảo trá đều chạy thoát không đôi mắt y.

Nam nhân trong mộng lặp đi lặp lại buộc Quý Chính Đạm kêu “Chủ nhân”. Phàm là có một chút liên quan đến Hạ đại phu, bị Quý Chính Đạm tập kích trở tay không kịp, Hạ đại phu nhất định sẽ lộ ra dấu vết.

Hạ Thư Khanh đích xác là có điểm kinh ngạc, trong lòng hắn hiểu rõ, có vẻ Quý Chính Đạm cũng mơ một giấc mơ tương tự. Như vậy, nam chính có nhớ rõ hay không, bản thân chà đạp cơ ngực cường tráng của y, đem y đ- đến dục tiên dục tử?

“Cảnh trong mơ” này, thật là quá thú vị.

Hạ Thư Khanh tâm tư thiên hồi bách chuyển, trong mắt lại không lộ ra mảy may khác thường. Hắn kinh ngạc gãi đúng chỗ ngứa, chớp chớp mắt nói: “Quý huynh, ý gì?”

Quý Chính Đạm trong lòng trầm xuống, y tỉ mỉ quan sát Hạ Thư Khanh, nam tử thanh y tuấn mỹ dưới ánh mặt trời, khí chất ôn nhuận như ngọc, một chút đều không giống nam nhân tà mị cường thế trong “Cảnh mơ”.

Hạ Thư Khanh thần sắc hoàn mỹ vô khuyết, không có một chút manh mối. Hắn không phải thật sự không biết gì cả, chỉ là năng lực ngụy trang xuất thần nhập hóa, thậm chí lừa gạt cả đôi mắt Quý Chính Đạm. Thế gian còn chưa có người có năng lực như vậy.

Quý Chính Đạm rối rắm vạn phần, có lẽ thật sự chỉ là một giấc mơ. Nhưng vì sao y lại mơ giấc mơ khó có thể mở miệng như vậy?

Hạ Thư Khanh nhìn Quý Chính Đạm thế giới quan vỡ nát, cười cười xoay người, đi đằng trước: “Quý huynh tìm ta có chuyện gì?” Hạ Thư Khanh bằng phẳng, dù một chút hoài nghi cũng giống như khinh nhờn.

Quý Chính Đạm lấy lại tinh thần, đối diện với đôi mắt tò mò quan tâm của Hạ Thư Khanh. Y nhịn không được đối lập trong lòng, Hạ Thư Khanh chính phái như làn gió mát, nam nhân trong mơ giọng nói thanh nhuận khi lâm vào tình dục, cường thế khống chế làm lòng người kinh sợ.

Quý Chính Đạm sắc mặt không quá đẹp, mặc cho ai mơ thấy bị nam nhân cưỡng bách khinh nhục, cũng sẽ nan kham nói không nên lời. Y trước nay chính trực bằng phẳng, lần đầu tiên có lý do khó nói: “Hạ đại phu, đêm qua đệ có ra ngoài không?”

Hạ Thư Khanh hơi hơi mỉm cười lắc đầu: “Tại hạ một đêm đều ở trong nhà. Làm sao vậy?”

Quý Chính Đạm ánh mắt hơi sâu: “Thuận miệng hỏi một chút, gần đây ban đêm bên ngoài không quá an bình.”

Hạ Thư Khanh không thèm để ý gật đầu, ánh mắt sắc bén: “Quý huynh, huynh thần sắc bất định, có chỗ nào không khỏe sao?” Hắn vỗ vỗ bả vai Quý Chính Đạm, “Tại hạ là y giả, có thể hiến chút sức lực non nớt.”

Cơ bắp trên vai Quý Chính Đạm hơi hơi căng chặt, Hạ Thư Khanh tùy ý chạm vào một cái, thế nhưng làm phòng bị của y lên cực hạn, lập tức nhớ đến hồi ức trong mộng.

Trong một mảnh đen nhánh, nam nhân trẻ tuổi tứ chi cùng lửa nóng dây dưa. Hạ Thư Khanh một bên cắn lên đầu vai rắn chắc của Quý Chính Đạm, một bên mạnh mẽ đ- vào điểm mẫn cảm nhất trong thân thể y, kích khoái cảm cảm run rẩy đến tận linh hồn.

Tiếng nước ngọt nị khi đâm vào cùng âm thanh thân thể va chạm bạch bạch bạch, nam nhân trên người y cười trầm thấp mê hoặc: “Nô lệ, dâm huyệt của cưng nuốt toàn bộ rồi, kẹp đến chặt chẽ nha……”

Khoái cảm sung sướng cùng cảm giác xấu hổ đan xen, trong lòng Quý Chính Đạm kịch liệt nhảy lên, hô hấp của y trầm xuống ba phần, không dấu vết nhìn tay Hạ Thư Khanh.

“Thật ra,” Quý Chính Đạm ánh mắt hơi lóe, âm thầm đem cả người Hạ Thư Khanh thu hết vào đáy mắt, “Ta mơ một giấc mơ…” Hầu kết y hơi động, được ăn cả ngã về không mà nói, “Có quan hệ với Hạ đại phu.”

“Hửm, cùng ta có quan hệ?” Ánh mắt tò mò của Hạ Thư Khanh không giống giả bộ, trên thực tế là cố ý chế nhạo nam chính Khởi Điểm, “Trong mơ có cái gì? Làm huynh mới sáng sớm đã vội vã chạy tới gặp ta.”

Quý Chính Đạm lúng túng, thử không nổi nữa. Y cũng không thể nói mơ thấy mình bị Hạ đại phu đè xuống điên loan đảo phượng.

Ánh mắt Quý Chính Đạm nhìn về một bên: “Không có gì. Ta cùng đệ nói giỡn thôi. Hạ đại phu, hôm qua kẻ cướp đã thành thật khai ra. Không bằng, đệ theo ta đi một chuyến đến nha môn.”

Vốn dĩ y cũng chỉ tâm huyết dâng trào mới ra tay, vụ án này cùng y không liên quan. Nếu đã đi một chuyến, vậy tiện đường đưa đối phương đi cùng.

Hạ Thư Khanh gật đầu: “Được.” Hắn thu xếp tốt cho mèo con trong nhà, chậm rì rì mà đi ra ngoài cửa. Xem tình hình là muốn đi tới nha môn.

Thôn cách nha môn mười dặm, đi một đường phí không ít sức lực. Thể chất Hạ đại phu hư nhược như vậy, nhất định sẽ rất mệt. Quý Chính Đạm nhìn không nổi, nắm hãn huyết bảo mã nói, “Hạ đại phu, đệ cưỡi ngựa đi, ta dùng khinh công đuổi theo.”

Hạ Thư Khanh cũng không đơn thuần nho nhã như bề ngoài, thậm chí có thể dùng một chiêu áp chế nam chính võ công trác tuyệt. Nhưng hắn vẫn hơi hơi mỉm cười mà xua tay, trong mắt chứa đầy cảm kích: “Đa tạ, đáng tiếc ta không biết cưỡi ngựa.”

(Có võ mà suýt bị đám thôn dân đánh chết. Bug hả trời)

Chậc, đối tốt với hắn như vậy, quả nhiên là nhân vật chính chính trực thiện lương. Khi bắt nạt, mới càng thú vị.

Ánh mắt Quý Chính Đạm không tự giác được đáp lên bàn tay Hạ Thư Khanh, ngón tay thon dài lãnh bạch, như bạch ngọc không chút tì vết, ở dưới ánh mặt trời doanh doanh phiếm quang.

Trong lòng Quý Chính Đạm không khỏi nóng lên, hoảng hốt cảm nhận được, ngón tay của nam nhân thần bí cắm vào tiểu huyệt bí ẩn của y, quấy loạn đè ép trêu chọc. Tay Hạ đại phu đẹp như vậy. Không có khả năng sẽ làm chuyện đê tiện vô sỉ hạ lưu. Quý Chính Đạm đối với việc không có chứng cứ đã hoài nghi Hạ đại phu thiện lương vô tội, lòng mang áy náy.

Y tiêu sái ngồi trên lưng ngựa, một bên lôi kéo Hạ Thư Khanh ngồi phía sau lưng mình: “Thôi, chúng ta cùng cưỡi.” Y để lộ cường thế nguyên bản, không quen với phòng cách rườm ra như nữ nhân.

Trước mặt Hạ Thư Khanh là sống lưng rộng lớn rắn chắc của Quý Chính Đạm, trong hơi thở tràn đầy hormone giống đực. Hắn cười cười ôm lấy vòng eo có lực của Quý Chính Đạm, như muốn đem nam nhân cường tráng ngon miệng ôm vào lồng ngực mình: “Làm phiền Quý huynh.”

Cơ bụng chỉnh tề tinh xảo dưới lòng bàn tay hơi chấn kinh căng chặt, Hạ Thư Khanh tỏ ra như không có việc gì cười: “Làm sao vậy?”

“Không sao, không cần khách khí.” Trên eo Quý Chính Đạm tê rần, cách một lớp xiêm y, bàn tay mềm mại thon dài của Hạ đại phu dán vào cơ bụng chính mình, khiến y mạc danh có suy nghĩ muốn chạy trốn.

Không được, y không thể mất đi phán đoán chỉ bằng một giấc mộng! Quý Chính Đạm quét sạch ý niệm trong đầu, y dặn dò Hạ Thư Khanh ngồi vững, lôi kéo dây cương, chân vừa giẫm, con ngựa cao lớn cường tráng tựa như một đạo mũi tên xông ra ngoài.

Hãn huyết bảo mã chạy vừa nhanh vừa ổn định, Hạ Thư Khanh cũng không có làm động tác dư thừa. Hắn chỉ ác liệt nghĩ, nếu đặt Quý Chính Đạm trên ngựa làm một nháy, nam nhân sẽ khóc lóc cầu hắn làm chậm một chút, hay sẽ cầu hắn nhanh một chút đây?

Ngựa của Quý Chính Đạm chạy nhanh như bay, cặp mông no đủ rắn chắc kia, do xóc nảy nên vô ý cố ý cọ vào háng Hạ Thư Khanh, thế mà lạ có điểm câu nhân. Chỉ có mình Hạ Thư Khanh biết, đường cong eo mông xinh đẹp dưới lớp quần áo của nam chủ Khởi Điểm, tiểu huyệt mềm mại kia vừa chặt lại vừa ấm, thật muốn mạng người.

Gió nổi lên, Hạ Thư Khanh dán vào tai Quý Chính Đạm, hơi thở hơi nóng: “Quý huynh, huynh nhanh quá.”

“À, được.” Quý Chính Đạm bên tai nóng bỏng, hô hấp y hơi loạn, bắt đầu hối hận, bản thân đích xác nên buông bỏ hoài nghi, chuyên tâm. Nhưng lưng y dựa vào ngực Hạ Thư Khanh, bắp đùi hai người ngẫu nhiên cọ vào nhau, hơi thở thanh lãnh của nam nhân đem y hoàn toàn bao phủ.

Cảnh mộng bất kham lại trầm luân, vô khổng bất nhập xông vào trong đầu Quý Chính Đạm, dục vọng lặng yên không tiếng động tới gần, buộc y không tự giác được mà thẳng sống lưng. Y thật đáng xấu hổ, thế mà lại nghi ngờ Hạ đại phu ôn nhuận như ngọc là cái loại người ác liệt đáng giận đến cực điểm kia.

Một đoạn đường ngắn ngủn, thế nhưng vô cùng lâu. Chờ tới phủ nha xuống ngựa, cả eo Quý Chính Đạm đều tê dại. Y giúp Hạ Thư Khanh an bài gặp huyện lệnh, bản thân thì không quay đầu lại cáo từ mà đi.

Hạ Thư Khanh diện mạo tuấn mỹ, tươi cười khiêm tốn mê người, lại là người tiểu hầu gia an bài riêng, người phủ nha đối với hắn thập phần khách khí. Bọn họ đối với Quý tiểu hầu gia không có chỗ nào không sùng bái, tuổi trẻ chiến công hiển hách, võ công siêu phàm, cương nghị chính trực. Quý tiểu hầu gia tuấn tú lịch sự, ngạch cửa đều sắp bị bà mối đạp vỡ.

Hạ Thư Khanh rời khỏi nha môn, bên ngoài đã không còn thân ảnh Quý Chính Đạm. Nam chính bị tính cách chân thật của hắn trong mộng dọa chạy, Hạ Thư Khanh cũng rất là bất đắc dĩ. Hắn đối nhiệm vụ đóng vai đàn em không quá để bụng, nhưng ngẫu nhiên cũng giả bộ một chút. Huống chi, Quý Chính Đạm thú vị như vậy. Bất quá, hắn có kiên nhẫn chờ Quý Chính Đạm tự mình đưa tới cửa.

Màn đêm buông xuống, Hạ Thư Khanh lại gặp được nam chính, chẳng qua là ở trong mộng.

……

Ngài quản gia tóc trắng cực kỳ phẫn nộ: “Đại nhân, tên nô lệ mới tới này thật to gan lớn mật, còn dám chạy trốn! Thỉnh cho phép làm ta dùng roi hung hăng mà dạy dỗ y.”

Ngài quý tộc Hạ Thư Khanh một thân cao quý ưu nhã. Hắn ngồi trên ghế, nhìn xuống nô lệ chạy trốn không thành trên mặt đất.

Quý Chính Đạm hai tay hai chân đeo xích nặng, quân phục trên người là cướp từ trên người lính gác lâu đài. Ba tên quân nhân hung ác mới miễn cưỡng đè y quỳ trên mặt đất.

Quý Chính Đạm cao lớn anh tuấn, cường tráng có hình, quân phục màu lam uy phong lẫm lẫm, không giống nô lệ nghèo túng, ngược lại giống đại tướng quân anh tư táp sảng. Y hung hăng trừng Hạ Thư Khanh, sống lưng thẳng tắp: “Ta không phải nô lệ!”

Ánh mắt Quý Chính Đạm kiệt ngạo bất khuất thật quá mê người, Hạ Thư Khanh hơi hơi câu môi, hắn thích nhất là bẻ gãy một thân xương cứng của một người ngạo mạn, đem một kẻ cao quý hoàn toàn đạp dưới lòng bàn chân, thưởng thức đối phương không tình nguyện cúi đầu xưng thần.

Hạ Thư Khanh chống cằm, ánh mắt lướt qua lồng ngực cường tráng của Quý Chính Đạm, lại cười nói: “Nô lệ nhỏ, cưng quên trừng phạt của chủ nhân rồi sao?”

Nam nhân trước mặt có gương mặt giống y hệt Hạ đại phu, nhưng cặp mắt kia lại tà ác sâu thẳm. Bị hắn nhìn chăm chú, thân thể Quý Chính Đạm không tự chủ được mà khẽ run rẩy.


Trứng màu: 【 Hạ biến thái đem tiểu hầu gia đè ở trên tường chơi 】

Nội dung trứng màu:

Quý Chính Đạm thử: “Ta mơ thấy đệ.”

Hạ Thư Khanh cười ôm lấy nam nhân: “Ồ, Quý huynh mơ thấy cái gì nha? Có phải giống như vậy hay không? Ta đè huynh ở trên tường, đ- dâm huyệt của huynh đến chảy nước ròng ròng, thẳng đến khi nuốt vào tinh dịch của ta.”

“Ưm…” Quý Chính Đạm sắc mặt ửng hồng, hậu huyệt y bị dương vật vừa cứng vừa nóng mạnh mẽ xỏ xuyên, “A~… Khốn kiếp… Đi ra ngoài!”

Hạ Thư Khanh: “Tiểu hầu gia thật mạnh miệng, xem ra là do ta dùng sức không đủ.”

Quý Chính Đạm trăm triệu lần không nghĩ tới, bản thân sẽ có một ngày sẽ bị đ- đến xin tha……

Bạn đang đọc Trong Mộng Thao Phiên Nam Chính Khởi Điểm của Lưu Ảnh Bất Lưu Thanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luciandia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.