Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hà Vận Trở Về

Phiên bản Dịch · 1490 chữ

Nếu nói, những lời đồn đại trước đó chẳng khác nào một quả bom, làm nổ tung toàn trường.

Thì hành động vừa rồi của Tần Hiên chính là một quả bom nguyên tử.

Tần Hiên thực sự lại nắm tay Tiêu Vũ!

Tất cả nam sinh đều cảm thấy nữ thần của mình bị vấy bẩn, toàn bộ trường học lại lần nữa nổ tung.

Khi Lục Vân Phàm phản ứng lại, vẻ mặt của hắn đã trầm xuống thậm chí có chút dữ tợn.

Trong con mắt đen nhánh, lửa giận hừng hực, còn có sát ý nồng nặc.

“Tần Hiên!”

Hai chữ này chậm rãi phát ra từ sâu trong cổ họng, khiến cho không ít người hơi run sợ.

Bọn họ đều biết, vị thiếu gia lai lịch bất phàm này chân chính nổi giận.

Ngoài trường học, Tiêu Vũ cũng là một hồi dại ra.

Nàng không thể tưởng tượng Tần Hiên lại làm ra hành động kinh người như thế, cho dù nàng nội tâm luôn bình tĩnh giờ phút này cũng nổi lên sóng to gió lớn.

Mười bảy năm chưa từng có người khác phái chạm qua, hiện giờ lai bị Tần Hiên nắm tay.

Ngón tay tinh tế hữu lực đem tay nàng chế trụ, giống như khóa lại.

Không biết vì sao, Tiêu Vũ lại không có nửa điểm phản cảm.

“Thật ngại quá!”

Tần Hiên buông lỏng tay Tiêu Vũ ra, mang theo một tia xin lỗi: “Ta không phải cố ý!”

“Không phải cố ý?”

Tiêu Vũ phản ứng lại đây, mặt đẹp hơi nóng lên.

Lòng nàng bình tĩnh trở lại, cười như không cười nhìn Tần Hiên.

Tần Hiên cười nhạt: “Xem như cố ý đi!”

Hắn nhìn phía Tiêu Vũ, “Quyển kinh Phật kia, ngươi giữ lại đi, coi như là ta đối với hành động vừa rồi xin lỗi.”

Tần Hiên hai tay đút túi, đón gió nhẹ, đi về hướng nhà.

“Xin lỗi sao?”

Tiêu Vũ cúi đầu, nàng nhìn quyển sổ nhật ký kia, đứng ở tại chỗ do dự một lát, khe khẽ thở dài.

Đây chỉ là một cái cớ, sao nàng lại không rõ chứ?

Nhìn thật sâu bóng dáng Tần Hiên đang dần biến mất, Tiêu Vũ lộ ra một chút tò mò: “Tần Hiên, ngươi còn có bao nhiêu chuyện làm ta kinh ngạc nữa đây?”

……

Trong nhà Hà Vận vang lên âm thanh mở khóa.

Hà Vận kéo một cái vali lớn, có chút gian nan đi vào cửa, cùng với hành động của nàng, trước ngực phập phồng, đủ để diễn tả sóng gió.

“Tô Vân Nguyệt, cậu không giúp mình một chút à?” Hà Vận thở phì phò, trên khuôn mặt thành thục hiện lên vẻ tức giận.

Ở phía sau nàng, Tô Vân Nguyệt đeo kính mát, thong thả tự đắc đánh giá căn phòng trọ này.

“Giúp cậu?” Tô Vân Nguyệt cười nhạo một tiếng, rất là kinh dị nói: “Hà đại tiểu thư, ta không nghe lầm đi?”

“Cậu ném mình lẻ loi mấy ngày ở Tĩnh Thủy, mình chưa tìm cậu tính sổ đã rất tốt rồi, còn kêu mình giúp cậu?” Giọng nói Tô Vân Nguyệt tràn đầy oán khí.

“Vất vả lắm mới đến tìm cậu giúp đỡ một lần, kết quả cậu đối xử với mình như vậy, hiện tại còn muốn mình giúp cậu, không có cửa đâu.”

Tô Vân Nguyệt tự mình đi vào phòng, tấm tắc nói: “Hà đại tiểu thư, đây chính là ổ của cậu hả? Ông trời ơi, cậu rốt cuoojcc là vì cái gì rời xa quê hương, tới một địa phương nhỏ như Tĩnh Thủy chịu khổ a, chẳng lẽ cậu là muốn trải nghiệm cuộc sống sao?”

“Cậu bớt ở đó nói mát đi!” Hà Vận đóng cửa lại, châm chọc nói: “Không phải cậu cũng tới? Nếu không có mình ở đây, mình thấy cậu đã sớm bị bắt về rồi.”

Tô Vân Nguyệt biểu tình khẽ biến, cười nói: “Tốt lắm, Hà đại tiểu thư, ta đây là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, ai bảo mình xui xẻo như vậy, phải tới nhờ vào cậu.”

Hà Vận cũng không khỏi bật cười, lắc lắc đầu.

Hai nàng chính là khuê mật tốt nhất, từ nhỏ đến lớn đều chơi với nhau.

(Khuê mật : là bạn gái thân thiết nhất)

Đem hành lý đặt ở một bên, Hà Vận ngồi ở trên sô pha, nói: “Mình phải đi công tác mấy ngày, không thể so sánh với thiên kim đại tiểu thư như cậu được. Mình còn phải ăn cơm, cung cấp cho Tiểu Vũ đi học.”

Tô Vân Nguyệt đem kính mát ở trên ngón tay quay một vòng, đặt ở trên bàn trà.

“Mình nói chứ, cậu căn bản là đang đi chịu tội, ở nhà ngây ngô yên ổn, không có việc gì lại chạy đến nơi này chịu tội..”

“Nếu là một mình cậu còn không tinh, còn dắt theo Hà Vũ, mình cũng chưa từng nghe nói, chịu khổ còn phải có chị có em..”

Hà Vận tức giận trừng mắt nhìn Tô Vân Nguyệt, “Ai cần cậu lo!”

“Đúng rồi, mấy ngày nay cậu ở Tĩnh Thủy ngây ngốc thế nào?”

“Nhắc tới liền phát hỏa!” Tô Vân Nguyệt bĩu môi, nói: “ Mình ngàn dặm xa xôi tới đến cậy nhờ cậu, kết quả cậu cư nhiên đi công tác, mình còn có thể như thế nào? Đương nhiên là tìm một khách sạn, tùy tiện ở mấy ngày chờ cậu về.”

Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Tô Vân Nguyệt lại nhịn không được nhớ tới cái tên nói nàng ‘ chiếm tiện nghi ’ kia, âm thầm hận đến ngứa răng.

Tiểu tử thúi, đừng để cho ta tìm được ngươi, nếu không ngươi cũng không dễ chịu.

“Được rồi, không phải mình đã về rồi sao!” Hà Vận lắc đầu nói, nàng nhìn thời gian, “Nói đi, muốn ăn cái gì? Hôm nay mình tự xuống bếp cho cậu.”

“Thật sự?” Tô Vân Nguyệt hai mắt sáng ngời, vừa lòng vỗ vai Hà Vận: “Lúc này mới đối tốt sao, đồ mình thích ăn cậu đều biết, tùy tiện làm mấy trăm món đồ ăn là được.”

“Ngồi một bên hóng mát đi!”

Hà Vận trừng mắt liếc nhìn Tô Vân Nguyệt một cái, đứng lên nói: “Đúng rồi, lát nữa Tiểu Vũ cùng Tiểu Hiên tan học, cậu đừng hù dọa bọn họ.”

“Bổn tiểu thư bẩm sinh xinh đẹp, sao có thể dọa người?” Tô Vân Nguyệt vẻ mặt kiêu ngạo, bỗng nhiên có chút nghi hoặc: “Hà Vũ nha đầu này mình đã ba năm rồi chưa gặp, khẳng định đã trưởng thành là một đại mỹ nhân không thua mình đi? Nhưng mà Tiểu Hiên là ai?”

Nàng giống như nghĩ đến cái gì, kinh hãi nói: “Không phải là em trai cậu đi? Mình cũng chưa từng nghe chú Hà nhắc tới mà.”

“Xem như vậy đi!” Hà Vận thuận miệng nói: “Hắn tênTần Hiên, là Tú tỷ……con trai Thẩm Tâm Tú, tạm thời ở nhà mình đi học cấp ba, cùng cấp với Tiểu Vũ.”

“Còn tốt, mình đã nói chừng nào thì cậu lại xuất hiện một em trai đâu.” Tô Vân Nguyệt vỗ vỗ bộ ngực trắng nõn mềm mại của mình, bỗng nhiên phản ứng lại: “Thêu Hoa tập đoàn Thẩm Tâm Tú?”

“Ừ!” Hà Vận gật đầu, nàng lấy di động ra, gọi điện thoại cho Tần Hiên.

“Tiểu Hiên, ta đi công tác về rồi, đêm nay trở về ăn cơm, ngươi đừng quên!”

“Đúng vậy, trong nhà còn có một người khách, ân…… Một nữ nhân không biết xấu hổ, ngươi đừng để ý tới nàng là được.”

Cúp điện thoại, Hà Vận liếc nhìn Tô Vân Nguyệt đang kinh ngạc nói: “Mình đi mua đồ ăn, cậu ngồi ở nhà đi!”

Tô Vân Nguyệt gật đầu, trong đầu đang nghĩ về cái tên Thẩm Tâm Tú.

Tên này nàng không chỉ nghe qua một lần, truyền kỳ kinh doanh hai bên bờ sông Trường Giang, Thẩm Tâm Tú.

Chỉ trong vòng hơn hai năm, chỉ bằng sức bản thân mở ra một tập đoàn thương nghiệp lớn hai bên bờ sông Trường Giang, tài sản trăm triệu. Được nhiều người trong giới kinh doanh ca tụng là nữ vương nghành thêu, thậm chí cha của nàng cũng nhiều lần nhắc đến cái tên này.

Tần Hiên kia lại là con trai của vị nữ vương nghành thêu này?

“Thật là thú vị, nhưng mà hình như gần đây thêu hoa nữ vương gặp chút phiền phức.” Tô Vân Nguyệt lắc lắc đầu, chợt cầm điều khiển từ xa mở TV ra xem.

Quản nàng làm gì đâu? Cùng mình lại không có quan hệ gì.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên ( Dịch ) của Mộng Trung Bút Chủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maiphuaivan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.