Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Thiên Tiên Nhân (1)

Tiểu thuyết gốc · 1037 chữ

Lục Kiệt đứng trên miệng hố ngạo nghễ nhìn xuống, hắn rót linh khí vào cánh tay, ném thẳng xuống.

"Phốc".

Thanh trúc như có linh tính rơi vào đầu của con hổ, lập tức một dòng máu tươi vụt lên cao, đại não con hổ bị đỉnh thanh trúc đâm nát, não trộn lẫn với huyết dịch nhão nhoẹt rơi lẩy bẩy xuống.

"Thành công". Lục Kiệt nhìn con hổ đã chết không thể chết nữa, tầm mắt đảo qua khôi lỗi, giờ phút này khôi lỗi cũng bị đâm chết, cả người thủng lỗ chỗ chư đống thịt nát, bên cạnh khôi lỗi, xác tên thợ săn cũng tương tự.

Lục Kiệt không có biện pháp, dù sao khôi lỗi đã mất giá trị lợi dụng, dẫn nó đến thôn Sơn Thanh thì không được, lại gần như bị tàn phế, hi sinh đổi lấy một con hổ cũng coi như kiếm lời.

Lục Kiệt tâm niệm vừa động trận pháp lập tức tán đi, hắn nghĩ nghĩ, rời đi.

Xế chiều hôm đó, Lục Kiệt ôm một chồng gỗ về.

Gỗ này lấy từ nhà của tên thợ săn, vừa vặn có giá trị sử dụng, hắn một hơi dỡ sạch gỗ xuống, vì nhà làm bằng gỗ nên tháo xuống không khó.

Hắn vội xếp từng tấm ván gỗ sao cho nối liền thành một mảnh, thả dần xuống hố, đến tối trong hố ngoại trừ xác con hổ còn lại đều được từng thanh ván gỗ lấp kín.

Lục Kiệt nhẹ nhõm đi xuống vớt xác con hổ lên.

"Vừa vặn máu của hổ có thể giúp ta tăng cường huyết khí". Lục Kiệt sau một lúc đã nuốt trọn tinh huyết trong người con hổ, còn thịt hổ thì từ từ sử dụng.

"Tiếp theo là đến hang hổ, mình cũng tò mò truyền thừa Thanh Thiên Tiên Nhân là thứ gì?".

Tờ mờ sáng, Lục Kiệt một thân balô lên đường.

Dọc đường đi rất thuận lợi, do là buổi sáng nên rất ít động vật xuất hiện, hắn đến thẳng hang hổ, từ ngoài nhìn vào.

Miệng hang không lớn lắm, đủ hai người song song đi vào, trong hang là một mảnh tăm tối, bên ngoài có chút xương, da thịt của vài con thỏ, rắn sót lại.

Lục Kiệt xông thẳng vào hang, đi cỡ vài phút đã đến phần cuối đường.

Điều khiến Lục Kiệt ngạc nhiên là có một bộ xương người ở đây, bề ngoài có bám cả bụi bặm và mạng nhện, hiển nhiên bộ xương này đã ở đây rất lâu.

Bộ xương trong tư thế nằm thẳng, trong lồng ngực thiếu vài cái xương, hắn nghĩ là con hổ ăn rồi vứt lung tung nên cũng không để ý.

Bên cạnh là một con sói còn nửa phần thân trên, phần thân dưới bị ăn sạch không còn chút gì, máu tươi cũng còn một chút nhưng chung quy đã khô cạn, tinh túy đã mất sạch.

Lục Kiệt đoán đây là xác của Thanh Thiên Tiên Nhân, về phần bộ xương này ở đây bao lâu thì hắn không biết.

Đang lúc nghi hoặc thì Lục Kiệt phát hiện một ngón tay của bộ xương đã không còn.

"Nếu mất xương ở phần thân thì có thể giải thích là bị hổ tha đi, dù sao trong phần bụng có rất nhiều máu thịt tươi, nhưng vì sao lại là phần xương ngón tay? khoan đã....nếu vậy thì...".

Lục Kiệt như không dám tin vào suy luận của mình, hắn lục lọi toàn bộ hang một lần nữa, bao quát bên ngoài đến bên trong hang cũng không tìm được xương ngón tay phải.

"Kỳ quái....nếu đã vậy đám người Thành tại sao tìm được truyền thừa cơ chứ? nhất định mình đã bỏ qua manh mối nào rồi". Lục Kiệt nghĩ đi nghĩ lại đành ra bên ngoài.

Nếu nói hang này là động phủ của Thương Thanh Tiên Nhân thì không hợp lý, động phủ phải có vài gian phòng, mà dấu vết tạo nên hang này cực kỳ thô kệch, y hệt như động vật tạo ra chứ không phải con người.

Vì vậy chỉ có thể xác định là con hổ này tìm được xác Thương Thanh Tiên Nhân bên ngoài, nhưng rốt cuộc mấu chốt là ở đâu?

Lục Kiệt xoa xoa cái cằm, bình tĩnh nhớ lại kí ức kiếp trước.

"Khoan đã.... ngày mà đám người Thành trở về có mở tiệc chiêu đãi toàn bộ người trong thôn, nhưng ngẫm lại thời gian này có chút quá lâu đi? toàn bộ hành trình tốn ròng rã nửa tháng, chẳng lẽ trên đường trở về hắn gặp trục trặc gì đó?". Lục Kiệt nghĩ mãi mà không ra, đành chờ đợi thêm.

3 ngày sau, Lục Kiệt mãi mà không tìm được chút manh mối gì, đang lúc hắn chán nản thì phát hiện ngày mai là trăng tròn.

"Nói đến trăng tròn thì không có gì đặc biệt, ngẫm lại nếu không có mình xuất hiện thì hiện tại đám người Thành đang đánh nhau với con hổ rồi....à khoan....trăng tròn!?". Lục Kiệt như nghĩ ra gì đó, quyết định đêm nay ở trong hang xem sao.

Tối đến, trăng lên cao, từng ngôi sao rực rỡ trên nền bầu trời tối đen tỏa ra tia sáng, tuy không lung linh rực rỡ nhưng mang lại cho người nhìn cảm giác huyền ảo, mê hoặc.

Lục Kiệt ngồi xếp bằng, bên cạnh là xác Thương Thanh Tiên Nhân.

Đúng vào 12h đêm, bỗng một tia sáng từ mặt đất gần đó chiếu rọi quang mang, Lục Kiệt kinh ngạc theo dõi kỳ biến, mãi đến vài phút sau tia sáng mới chậm rãi biến mất.

Lục Kiệt đã ghi nhớ vị trí của nó, trí nhớ của hắn cực tốt, vừa vặn chỗ phát ra tia sáng là chỗ của Thanh Thiên Tiên Nhân ban đầu nằm lên.

Lục Kiệt cũng không quá kinh ngạc, bình tĩnh đào xuống, chỉ một lát sau, một khúc xương ngón tay được đào lên, trên xương còn mang theo một chiếc nhẫn màu xanh nhạt.

Bạn đang đọc Trọng Sinh Đô Thị Tu Ma sáng tác bởi NgườiQuanSát
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgườiQuanSát
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.