Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người sắp chết 2

Phiên bản Dịch · 1071 chữ

Một cơn phẫn nộ nổi lên trong lòng ta, hoàn toàn xem nhẹ chiếc gương ở trong tay, bóp mạnh đến nát vụn. Nắm khung gỗ thế nhưng lại trở thành một cây than đen. “Ta không phải quái vật.” Giống như đã hiểu ra gì đó, hồng khí trong lòng bàn tay dần dần biến mất, ta đẩy Bách Lý Dật Vân ra, cầm lấy ấm trà trên bàn, hai tay nắm chặt dần dần dùng sức, nước ở trong lòng bàn tay ta bắt đầu sôi trào, cuối và cũng chịu không được vỡ vụn giống gương.

“Vương phi làm sao vậy? Cười trông thật đáng sợ.” Linh Nhi khó hiểu hỏi Bách Lý Dật Vân.

Bách Lý Dật Vân tỏ vẻ bình tĩnh: “Không biết, có lẽ không phải người.”

Ta gỡ đi băng gạc quấn trên ngực, miệng vết thương được khâu lại đang dần biến mất, rút chỉ lụa ra khiến Bách Lý Dật Vân sợ đến ngây người, nhưng mà miệng vết thương dần biến mất chính là minh chứng tốt nhất. Ta Tần Mặc, không hề thiếu Sở Dạ Ly thứ gì. Mục đích của hắn đã đạt được. “Linh Nhi, nhớ kỹ, về sau ta không phải là Vương phi nữa.”

“Vâng, tiểu thư. Linh Nhi được tiểu thư cứu, về sau tiểu thư đi đâu, Linh Nhi đều sẽ đi theo.”

“Thật ngoan.” Xoa đầu nhỏ của nàng, lại lần nữa vuốt ve vết bầm, rồi biến mất. Lần này ánh mắt của Bách Lý Dật Vân và Linh Nhi nhìn ta tuyệt đối đã không còn xem ta là người nữa. Có lẽ, bây giờ ta thật sự không phải người. Như vậy là và quốc sư không có gì khác biệt lắm. “Có lẽ, ta thật sự phải và quốc sư gặp mặt.”

“Tiểu thư thật sự phải chờ tới đại hôn của Vương gia sao?”

Không thể không nói nha đầu Linh Nhi này thực sự quá thông minh.

Xoay người nhìn về phía Bách Lý Dật Vân, ta cong môi cười xấu xa: “Chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn xem Giang Tử Yên đại hôn, làm nàng tận mắt nhìn thấy phu quân của chính mình biến thành một con quái vật như thế nào sao, một màn này nhất định sẽ vô và đẹp.”

Ta mở tủ quần áo ra, bên trong quả nhiên đều là quần áo của Bách Lý Dật Vân, cười nhìn hắn: “Không ngại ta mặc quần áo của ngươi chứ?”

“Chỉ cần Mặc Nhi thích đều được.”

Linh Nhi thấy ta muốn cởi quần áo, lập tức kéo bình phong lên, Bách Lý Dật Vân cũng hiểu ý, đóng cửa đi ra ngoài. Linh Nhi túm lấy ta hỏi: “Tiểu thư, sao người lại có thể không màng hình tượng ở trước mặt Bách Lý đại phu cởi áo tháo thắt lưng như vậy!”

“Ta không phải còn chưa có cởi sạch sao? Chỉ là bỏ đi áo ngoài lại còn chưa phải hoàn toàn cởi sạch.”

Linh Nhi gượng ép mà lắc đầu: “Nói như vậy cũng không sai, nhưng tóm lại thật chướng tai gai mắt. Tiểu thư người dường như đã thay đổi thành một người khác vậy, còn có người vừa mới nói muốn cho Vương gia biến thành quái vật là thật vậy sao?” Nàng sợ hãi hỏi.

“Muội cảm thấy thế nào? Ta giống như người sẽ làm vậy sao? Nếu ta không đoán sai, hắn sẽ biến thành quái vật, nhưng tuyệt đối không phải là do ta làm hắn biến thành như vậy. Chỉ là không thể bỏ lỡ trò hay này.” Ta nhìn lên quần áo của Bách Lý Dật Vân, mới phát hiện cổ áo nhàn nhạt mùi dược vị mà ta rất thích.

“Ồ, muội hiểu rồi.” Linh nhi đột nhiên cũng xấu xa nói: “Tiểu thư người là cố ý nói như vậy, nếu không Bách Lý đại phu sao có thể đồng ý để người đi đến đại hôn của Vương gia. Tiểu thư, thực ra trong lòng người vẫn còn quan tâm Vương gia, người chỉ là muốn xác nhận xem Vương gia có phải đã khỏi thật hay chưa thôi đúng không?”

Đúng là tâm tư gì cũng đều không thể gạt được nha đầu này. Vừa rồi nghe bọn họ nói trong nháy mắt quả thật rất hận. Sở Dạ Ly tuyệt đối không phải là loại người này, nhưng hắn là Minh Vương, hắn và Minh Vương giống hệt nhau đều có lòng đố kị và cũng có lòng muốn báo thù. Ta làm tổn thương hắn, hắn đương nhiên muốn trả lại cho ta. Không thể không nói hắn đã làm được.

“Linh Nhi, rõ ràng ta mới ở chung mấy ngày và hắn, tại sao khi nghe được hắn muốn cưới nữ nhân khác, trong lòng sẽ rất khó chịu.”

Có chút khó hiểu, Linh Nhi mặt cũng chỉ lộ vẻ khó xử: “Linh nhi không hiểu tình yêu nam nữ, chỉ là lúc ấy Bách Lý đại phu không biết đã nói gì đó với Vương gia, lập tức tiểu thư đi suốt đêm để đến nơi này. Đồng thời Giang tiểu thư cũng bị đưa vào trong phủ. Tất cả những chuyện này, Linh nhi cũng không biết có nên nói hay không?”

“Thì ra là như thế này, ta biết rồi.” Linh Nhi duỗi tay giúp ta sửa sang lại quần áo, sau đó bắt đầu thay ta búi mái tóc màu đỏ lên, thủ pháp điêu luyện, làm ta càng đau lòng cho nha đầu này: “Linh Nhi, vậy lúc Vương gia nói hắn không cưới người sắp chết là biểu cảm như thế nào.”

Có chút tự giễu, ta làm sao vẫn còn muốn tự mình đa tình mà hỏi chuyện này.

Linh Nhi do dự một hồi rồi mới tiếp tục nói: “Vương gia tuy rằng nói như vậy, nhưng mà Linh Nhi có thể cảm nhận được, đó không phải lời nói thật lòng. Tiểu thư hẳn là so với bất cứ kẻ nào đều hiểu rõ hơn cả.”

Đúng vậy, ta hẳn là so với bất luận kẻ nào cũng đều hiểu rõ hơn. Đúng là kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh. Sở Dạ Ly trước đây đã đối với ta như thế nào, ta chẳng lẽ đã quên rồi sao?

Bạn đang đọc Trọng sinh Tà Quân cuồng thê(Bản Dịch) của Ứng Duyệt Trần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuangBaoDT
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.