Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị trói cầu thuốc (1)

Phiên bản Dịch · 1087 chữ

Đi theo Bách Lý Dật Trần trở lại sương phòng, hắn trầm ngâm nhìn khuôn mặt ta cân nhắc thật lâu. "Không được, ngươi bộ dạng này đi ra ngoài quá dễ dàng bị người khác phát hiện, chi bằng để ta giúp ngươi dịch dung một chút?" Hình như lời đề nghị chính xác là để che giấu một trò đùa dai của hắn.

"Ngươi rốt cuộc muốn ta dịch dung thành bộ dáng gì, ít nhất phải để ta soi gương một chút."

"Yên tâm đi, tuyệt đối làm người khác phát hiện ra được ngươi!" Hắn thần thần bí bí cười xấu xa, ở trên mặt ta không biết lau cái gì mà một đống lớn đồ vật kỳ quái, ngàn vạn lần đừng dịch dung ta khó coi đến cực điểm. "Đại công cáo thành. Quả thực chính là tuyệt tác. Hiện tại nên đến lượt ta."

Bách Lý Dật Trần soi gương bắt đầu giống mô giống dạng cẩn thận đắp lên, ta trộm từ phía sau ngắm nhìn một chút, tên điên này đã làm gì với ta! Quả thực không thể tin được mà sờ lên mặt chính mình, cư nhiên ta dịch dung thành bộ dáng của hắn! Hơn nữa còn không hề có chút sơ hở nào. Tên điên này xem ra cũng khéo tay không thua gì Bách Lý Dật Vân!

Giờ phút này tâm tình của ta đã nổi sóng gió mãnh liệt. Không phải nói dịch dung thành ngoại hình của hắn không đẹp, mà quả thực là.. Ngầu quá đi mất thôi! "Bách Lý Dật Trần! Quá đỉnh! Chiêu này của ngươi thật sự quá trâu bò. Biết không, nếu ngươi là người ở thời đại của ta, quả thực sẽ trở nên vô và nổi tiếng. Nếu sản phẩm đắp lên mặt của ngươi mang trên đường bán, wow, trên thế giới này tuyệt đối sẽ không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết dịch dung. Ngay cả tên quảng cáo cũng đã nghĩ xong giúp ngươi rồi." Ngẫm lại điều đó sẽ khiến ta phát điên, đối với điệu cười điên cuồng của ta hắn nuốt một ngụm nước miếng, trong tay cầm cái chai không tự giác mà run rẩy, hiển nhiên bị trạng thái điên cuồng của ta làm đảo lộn thế giới quan. "Thật là ngẫm lại đều cảm thấy sắp tới thăng quan phát tài. Ha ha."

"Nữ nhân điên." Hắn thật lâu chỉ đối với ta phun ra một câu, tiếp tục bôi trát trên mặt, khi xoay người lại đã dịch dung xong thành bộ dạng của ta, chẳng qua là so với ta còn nhiều hơn vài phần yêu diễm hoặc có thể nói là nhu tình. "Có phải so với ngươi càng giống nữ nhân hơn không."

Vốn đang không biết hắn rốt cuộc muốn chơi cái gì, có điều hiện tại xem ra đã rõ ràng. Ta giả dạng làm bộ dáng của hắn quả thật càng an toàn.

Kỳ thật tâm tư của hắn vô và tinh tế: "Lúc trước không phải nói ngươi bị Thương Dục Vương đuổi giết sao? Ta cảm thấy chỉ có người không phải đầu óc của con người như ngươi mới tin vào."

"Hả?"

Bách Lý Dật Trần lấy ta không hiểu bộ dáng, khoanh tay trước ngực hướng đến chiếc ghế ngồi xuống, bắt đầu thay ta phân tích: "Đầu tiên, một vị Vương của Yến quốc, sao lại ngốc đến mức tự mình động thủ tới giết ngươi. Tiếp theo, đổi lại là ta, tuyệt đối sẽ không ở trước mặt người chưa chết nói cho hắn biết mình rốt cuộc là ai, chỉ có một khả năng duy nhất chính là hắn đã xác định rằng ngươi sẽ không chết, sau đó dùng ngươi tới mê hoặc đối phương. Cuối và, có người nghĩ đối với Ly Vương đây là điều thật sự bất lợi. Đến nỗi mục đích đó là cái gì, ta còn chưa phân tích ra được, nhưng tuyệt đối với ngôi vị hoàng đế không liên quan chút nào."

"Đại ca ngươi nếu có một phần thông minh giống ngươi thì đã tốt rồi."

Vốn là khen hắn không nghĩ tới lại lần nữa khinh bỉ: "Tất cả tài trí của hắn đều dùng trên y thuật rồi, ngươi đừng thấy hắn ngốc ngốc, đó là còn chưa có đụng tới chuyện chân chính mà có thể kích thích chuyện của hắn. Nếu mặt âm u của hắn một khi đã bùng nổ.. Ngươi sẽ phát hiện thần y mà ngươi từng quen kỳ thật là một tên đao phủ đáng sợ." Đột nhiên hắn âm trầm hạ giọng, tựa như đang thuật lại một câu chuyện xưa khủng bố. "Ha ha, ngươi thật đúng là sẽ tin, yên tâm đi, loại tính cách này của Tiểu Vân Vân trừ phi người hắn yêu thương chết ở trước mặt hắn, bằng không thì sẽ không bùng nổ."

"Người hắn yêu thương, người hắn yêu thương hẳn là ngươi đi." Ta nghiêm túc nói, tuyệt nhiên cảm thấy huynh đệ bọn họ có một loại ăn ý đặc thù, bất luận kẻ nào cũng đều thay thế không được: "Tuy rằng phương thức các ngươi biểu đạt tình cảm thực đặc biệt, nhưng theo ý ta các ngươi quan hệ thật sự rất tốt. Tuy rằng Bách Lý đại phu ngoài mặt vẫn luôn trách cứ ngươi, nhưng mà hắn lại lo lắng cho ngươi bên ngoài sẽ gặp rắc rối, hơn nữa ta phát hiện quần áo của ngươi có rất nhiều dấu vết may vá, ta nghĩ hắn cũng là vì sợ ngươi bị thương mới có thể nỗ lực học y được như vậy, lấy ngươi ham chơi tính cách chỉ sợ không thiếu khiến người làm đại ca như hắn phải nhọc lòng."

Hắn nhướng mày nhìn ta, một kiểu không cho là đúng: "Đừng tự cho là mình thông minh, Tiểu Vân Vân vẫn luôn thực sự yêu ta. Việc này không cần ngươi phải tới nhắc nhở. Đừng quên bất luận kẻ nào ta cũng đều có thể dễ dàng nhìn thấu."

"Trừ đại ca ngươi." Ta nhẹ nhàng tiếp tục: "Người ngươi càng để ý thì lại càng khó giải. Sở dĩ ngươi có thể dễ dàng nhìn thấu mỗi người đó là bởi vì ngươi đối với bọn họ sẽ không pha trộn bất cứ thứ tình cảm gì."

Bạn đang đọc Trọng sinh Tà Quân cuồng thê(Bản Dịch) của Ứng Duyệt Trần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuangBaoDT
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.