Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nói dối rằng mình hạ độc (1)

Phiên bản Dịch · 1014 chữ

Ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị một đám hộ vệ áp giải đi, một người dẫn đầu hô: "Tất cả mọi người không được rời khỏi biệt viện nửa bước. Bất luận kẻ nào khả nghi toàn bộ đều phải áp giải về!"

"Ai ui! Vị quan gia này, nói áp giải thì áp giải, đáng thương cho phu quân ta là một người thiểu năng trí tuệ, không bằng giao cho ta về phòng nhốt lại có được không?"

Mù mắt ta rồi! Bách Lý Dật Trần thế mà lại dịch dung thành thiếu phụ quyến rũ qua đây đón ta, dùng sức lộ ra ánh mắt mị hoặc về phía hộ vệ: "Phu quân đáng thương của ta đây năm trước mắc một loại bệnh lạ trong thời gian dài, kể từ đó đầu óc không được bình thường cho lắm. Không thì thế này, hiện tại đã tốt hơn một chút, lập tức dẫn hắn tới trong miếu thắp hương khôi phục lại trạng thái ban đầu, chỗ nào đã đắc tội mong rằng sẽ được thứ lỗi."

Phía sau tên hộ vệ râu ria xồm xoàm xem thường liếc mắt nhìn ta một cái: "Thật đúng là một bông hoa nhài cắm trên bãi phân trâu mà. Được, thấy các ngươi đáng thương nên cho phép trở về phòng đợi. Có việc sẽ kêu các ngươi. Hiện tại Vương phi đang bị ám sát, cho nên tốt nhất không được ra ngoài đi lung tung, bằng không đao nhỏ này của ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình."

"Vâng, vâng. Vậy đa tạ quan gia." Bách Lý Dật Trần cúi đầu khom lưng, sau đó lại giống như người đàn bà đanh đá xách theo lỗ tai ta hét lớn, làm cho đám quan binh phía sau không khỏi cười nhạo: "Để ngươi đừng đi loạn, ngươi càng muốn đi, đầu óc ngươi không tốt có phải không biết không?"

Ta cắn răng nhẹ giọng nói: "Bách Lý Dật Trần, món nợ này về sau ta sẽ tính sổ với ngươi."

"Ta sợ quá đi à." Hắn nói xong còn đá ta một chân, đóng cửa lại, nằm dài lên trên giường: "Đã xảy ra chuyện rồi, có người nhanh hơn ta một bước hạ độc Vương phi rồi."

"Hả? Không phải ngươi hạ sao?" Giờ phút này bỗng dưng ta cảm thấy vô cùng hoảng sợ, như thế nào mà trừ chúng ta ra còn có người mai phục ở ngôi chùa miếu này?

Hắn liếc mắt trắng nhìn ta một cái, ta lập tức dừng phát ra âm thanh: "Không phải ta nói với ngươi rằng ta chỉ tính hạ xuân dược thôi sao? Nhưng thời điểm khi ta chuẩn bị hạ dược thì đã có người hạ độc vào trong nồi trước rồi. Ta đối với phương diện này không tinh thông bằng Tiểu Vân Vân, cho nên cũng không thể phối ra giải dược, nếu Giang Tử Yên không chịu đựng được một kiếp này thì thật sự chỉ có thể để mặc cho số phận định đoạt."

"Ngươi là nói Giang Tử Yên có thể sẽ chết sao?" Hiện tại đến giờ phút này ta nghe thấy một mạng người sắp chết có chút không vui, thậm chí là không đành lòng: "Thật sự không thể nào cứu được sao?"

Bách Lý Dật Trần gật gật đầu, cũng có chút không đành lòng, rốt cuộc không phải hắn thật sự muốn đưa nàng vào chỗ chết: "Trừ phi Tiểu Vân Vân ở đây, tiếp theo cũng chỉ có thể là thần tiên. Hai người đều không thể, hiện tại chỉ có thể chờ mong Sở Dạ Ly có thể bắt được hung thủ buộc hắn giao ra giải dược."

Nếu sự việc như chúng ta nghĩ đơn giản như vậy thì đã tốt rồi, trong một đám người bị hộ vệ áp giải đi có một người nhất định chính là hung thủ, nhưng khi đi xem qua đều thật thiện lương, trừ chúng ta ở đây nhờ kế "Ngốc phu nộn thê". Bị giam giữ ở nơi nào đó trong đại điện, thờ phụng tượng Phật, hung thần ác sát chỉ nhìn thì thấy xấu hổ.

Sở Dạ Ly và quốc sư ngồi ở ghế bành phía trên, bắt đầu phát một chén nước cho từng người một, phân từng cái lại nhỏ vào bên trong một giọt máu. Nếu ta không đoán lầm thì đây chính là máu của Giang Tử Yên.

Ta ngơ ngác nhìn Bách Lý Dật Trần liếc mắt nhìn hắn một cái, nhỡ đâu nơi này không có hung thủ, chẳng lẽ mọi người đều phải uổng mạng sao? Tất cả mọi người nhìn chén máu loãng này không dám nói ra câu nào. Có người bắt đầu khóc thút thít, trên có già dưới có trẻ từ tất cả năm xưa cũ đều được cho phép khuân vác ra.

"Ta.. Không uống!" Nếu là tên ngốc vậy thì dùng phương thức độc đáo của tên ngốc để mà giải quyết đi: "Nương tử, ta không muốn uống, nàng mau đuổi những người xấu đó đi đi, ta sợ lắm." Ta ngúng nguẩy ném cái bát xuống, giống đứa trẻ con bổ nhào vào trong lồng ngực Bách Lý Dật Trần bắt đầu làm nũng.

Một tên hộ vệ lập tức xách ta mang đi ra ngoài, bẩm báo cho Sở Dạ Ly và quốc sư đang ngồi trước mặt: "Vương gia, tên ngốc này là người duy nhất từ bên ngoài trở về, khi thuộc hạ đuổi tới thì.."

"Tên ngốc? Từ bên ngoài trở về? Ồ.. Ngoan, mau bát nước này uống vào đi, bổn vương sẽ ngay lập tức thả ngươi và nương tử ngươi đi." Giờ phút này ánh mắt Sở Dạ Ly lập loè yêu dã, ta nhìn hắn đưa bát qua mà do dự mất một hồi, mẹ nó không thể không chết rồi. Yếu ớt mà ngẩng đầu nhìn hắn: "Thật sự sẽ thả nương tử ta ra sao?"

Bạn đang đọc Trọng sinh Tà Quân cuồng thê(Bản Dịch) của Ứng Duyệt Trần

Truyện Trọng sinh Tà Quân cuồng thê(Bản Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuangBaoDT
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.