Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2170 chữ

Thời điểm Lý Trường Phong về đến nhà, trong nhà chỉ có Lý mẫu và Tiểu Ca Nhi. Tiểu Ca Nhi nhận được khăn từ Lý Trường Phong cực kỳ vui vẻ. Cũng chỉ có Nhị Ca Thường mua cho hắn ít đồ vật mỗi lần đi trấn trên. Đại ca cùng Tam ca chỉ lo cho vợ của mình cùng con cái trong nhà. Bởi vì Nhị ca đã đi tòng quân mấy năm, hắn không còn nhận được những thứ nho nhỏ mà người trong nhà cố ý mua về cho nũa. Lý Gia có bốn đứa con, Lý đại ca cùng Lý tam ca đã thành thân. Lý đại ca có hai đứa con trai, còn Lý tam ca có một tiểu ca nhi, Lý Trường Phong lão nhị thì chưa thành thân, Lý Tiểu Ca Nhi năm nay mười lăm tuổi cũng tới tuổi nghị thân rồi.

Trong thôn Cát Tường, điều kiện của Lý gia tương đối ổn định, hơn nữa Lý Trường Phong đi tòng quân được hai năm thì Lý Tam ca liền thi đậu tú tài. Có được danh hiệu tú tài này cũng khiến người nhà hãnh diện mà đứng thẳng sống lưng trước mọi người ở trong thôn. Hiện tại có được công danh, Lý tam ca lại muốn phân ra, điều này khiến cho Lý lão gia không biết phải giải quyết như thế nào. Lý mẫu nhìn thấy Lý Tiểu Ca cầm khăn trở về phòng liền kêu Lý Trường Phon đến nhà chính.

“Lão nhị à, mấy ngày nay ngươi trở về, Lão Tam rõ ràng là không thành thật. ta và cha ngươi đã thương lượng với nhau, mặc kệ cho Lão Tam làm loạn như thế nào, chỉ cần ngươi không muốn phân ra thì sẽ không phân. Đều là con cái của mình, long bàn tay hay mu bàn tay cũng là thịt, cũng đều là máu ở đầu quả tim.”

Lão Nhị cứng nhắc nặng nề, có chuyện gì cũng để trong long, năm năm trước Lão Tam lén lút sau lưng bọn họ sửa lại tên, chuyện này làm Lý phụ cùng Lý mẫu vẫn luôn thấy thẹn đối với hắn. Lý mẫu oán hận nghĩ, lần này cũng không thể để Lão Nhị chịu thiệt thòi, hai lão già chúng ta còn chưa có chết.

Về việc phân ra, Lý Trường Phong nghe Lý mẫu nói cũng thấy trấn an trong lòng. Bất quá, nhớ lại sáng nay nhìn thấy Hứa Thanh đi ra từ cửa hàng vải trên mặt thì tươi cười điềm đạm, trong lòng không khỏi dâng lên một tia mềm mại ấm áp. Không phải nói hai mươi tuổi sao? Nhưng nhìn thế nào cũng thấy cùng đệ Ca Nhi nhà mình giống nhau mười lăm tuổi. Người cũng gầy, mình phải nuôi dưỡng cho tốt mới được.

Lý mẫu nói xong mà thấy Lão Nhị vẫn cuối đầu, không nhúc nhích còn tưởng rằng hắn đã bị hành động tàn nhẫn của Lão Tam làm tổn thương. Lý mẫu cảm thấy có chút đau lòng mà sờ đầu Lý Trường Phong. Đột nhiên bị sờ đầu làm Lý Trường Phong lập tức lấy lại tinh thần, hắn suy nghĩ cái gì đây chứ? Vì thế Lý Trường Phong quẫn bách vội vàng nói mình phải đi dốn củi, liền nhanh chóng biến mất trước mắt Lý mẫu.

Bên này, Hứa Thanh đem đồ ngày hôm nay mua được sửa sang lại cho tốt, ăn cơm trưa xong lại một mình ngồi trong sân ngẫn người. “Ta lại quên mua hạt giống. Cảm giác Lý Trường Phong là một người khá tốt. Hơn nữa còn trông rất là đẹp trai nha.”

Hình như có nước miếng chảy xuống. Bốp! Tự đánh chính mình một cái. Thật là, nghĩ cái gì vậy không biết, thật là không có tiền đồ mà. Còn không biết có rất nhiều mặt người dạ thú ngoài kia sao.

Tạ a sao cầm quyển lịch chọn ngày lành tháng tốt để đến cửa cầu thân, chọn được ngày lành tháng tốt liền lưu loát đóng cổng lại đi tìm Hứa Thanh.

Sáng sớm ba ngày sau, Lưu a saomặc áo choàng màu xanh lá mà ngày thường luyến tiếc không dám mặc, trong ngực để hai bao lì xì được may bằng vải đỏ hướng Lý Gia mà đi. Lý Gia hôm nay không được yên tĩnh, cũng bởi vì lúc ăn điểm tâm, Tiểu Ca Nhi ba tuổi của Lão tam bắt chước Tiểu Ca muốn Lý Trưởng Phong nâng bay lên cao cao. Lý Vương Thị liền muốn ôm hắn đi, kết quả đứa nhỏ thật lanh lợi mà trốn sau lưng Lý Trường Phong chạy đông chạy tay, bướng bỉnh đùa nghịch khiến cho mẹ mình không bắt được.

Lý Lão Tam nhìn thấy cảnh tượng này liền nổi trận lôi đình, điểm tâm cũng không ăn, gào thét đòi phân ra ở riêng, không phân ra hắn sống không yên, mỗi ngày trôi qua đều không thoải mái thì sống làm cái gì nữa.

“Phân ra, ta nói một câu là phải phân ra!"

Lưu a sao Đứng ngoài cửa Lý Gia nghe thấy Lão Tam này không chịu an phận lại bắt đầu làm loạn. Lưu a saotrợn tròn mắt, sửa lại tóc một chút rồi nói: "Báo hỷ, báo hỷ! Lý gia có ai ở nhà không? Ta đến báo hỷ cho mọi người đây."

Bầu không khí nặng nề trong sân vì câu này của Lưu a sao mà bị đánh vỡ. Lý Lão Tam cũng im lặng, hắn cũng biết rằng chuyện xấu trong nhà này không nên để truyền ra ngoài, huống chi ở bên ngoài hắn vẫn là một tú tài.

Lý mẫu có chút nghi hoặc tiến lên mở cổng, mà Lý Trường Phong luôn tựa như một tảng đá bất động lại hớn hở có chút chờ mong. Lý mẫu mở cổng ra thấy ăn mặc sửa soạn hơn thường ngày.

"A, Lưu a sao, người hôm nay đến nhà của ta là có chuyện gì tốt sao?"

Lưu a sao đặt tay mình lên tay Lý mẫu “Ha ha, là có chuyện tốt, bất quá chuyện tốt này cũng không phải là của ta, là hỉ sự của lão nhị nhà ngươi a!”

Nói cũng mặc kệ Lý mẫu cùng những người khác trong viện biểu tình như thế nào, trực tiếp đem bao lì xì trong ngực phân biệt đưa cho Lý mẫu cùng Lý phụ.

“Ta đến đây là để báo tin vui cho các ngươi! Có người nhờ ta đến nhà ngươi cầu thân Lý lão nhị Lý Trường Phong”

Các thôn đều có quy định giống nhau là không đem tin tức của ca nhi cầu thân cho đối phương biết, chỉ là tới cửa cầu thân, sau đó thì hán từ sẽ cùng ca nhi lén lút gặp mặt, đồng ý liền nói cùng người nhá, không đồng ý liền không tiết lộ, miễn cho ca nhi xấu hổ”

“Lão, lão nhị? Đây là tìm tới cửa con rể a!” Lý mẫu lập tức phản ứng lại.

“Này, này thật là! Nhà của chúng ta không cho con tới nhà người khác làm con rể!” Lưu a sao cũng không bắt bẻ thái độ của Lý mẫu mà đi đến trước mặt Lý Trường Phong, nhỏ giọng nói “Ngày mai đến cửa hàng của Lưu a sao đi.”

Thấy Lý Trường Phong gật gật đầu, liền cười ha hả cáo biệt.

Lý mẫu “Bang” một tiếng đem cổng hung hăng đóng lại, “Lão nhị, ngươi đừng nghe hắn nói, nhà chúng ta cũng rất tốt, khi không tới nhà người khác làm con rể làm gì! Lão tam người cũng đừng nói nữa, hai lão nhân chúng ta còn chưa chết đâu! Thất thần làm gì, ăn cơm xong mà ra ruộng làm việc!”

Lý Lão Tam cũng không dám nói thêm cái gì, Lý mẫu ngày thường không nổi giận, nhưng một khi đã giận thật sự là không ai cản được. Từ khi Lưu a sao đến, Lý Trường Phong đã đoán được ý đồ của hắn, quả nhiên, nghĩ đến thân ảnh gầy yếu kia, Lý Trường Phong có chút ăn mà không biết mùi vị gì.

Vào đêm, Lý Trường Phong nằm ở trên giường lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, nghĩ nghĩ, hắn xoay người bò lên, mở tủ quần áo ra, lục lọi, tìm ra một cái túi tiền màu đen, đây là tiền lương hắn ở trong quân doanh làm việc cần mẫn mà được.

Khi về quê, quân doanh trợ cấp 10 lượng bạc, hắn trở về liền giao cho Lý mẫu, muốn nói lai lịch của 10 lượng bạc này thì phải cảm ơn Lý lão tam. Khi hắn nghe tin tam đệ cùng Vương ca nhi thành hôn, liền giành công việc người khác mà làm, như vậy hắn có thể quên đi huynh đệ cướp vị hôn thê của hắn. Lý Trường Phong đem túi tiền nhét dưới gối, một lần nữa nằm xuống.

Vốn dĩ khi Lưu đồ tể nhắc đến chuyện này, hắn chỉ nghĩ là đã sắp đến thời điểm quan xứng nên sốt ruột, nhưng khi nói đến đối phương là xấu ca nhi hắn liền tràn ngập thương hại, nghĩ về sau sẽ đối xử tốt với hắn, thành thật mà sống. Nhưng lần đó ở chợ ngẫu nhiên thấy được xấu ca nhi, hắn liền thấy đối phương hoàn toàn không xấu, chỉ mà có điểm đỏ, lại có chút gầy, còn rất trắng. Hắn ở quân doanh đã xem qua nhiều người đông tây nam bắc, hắn biết tính cách cũng không phải nhìn qua vẻ bề ngoài. Nhớ tới lúc Hứa Thanh tươi cười, sạch sẽ thuần túy như vậy, sẽ không phải là người tâm địa xấu xa.

Giống Lý Trường Phong không ngủ được còn có Hứa Thanh, hắn cuốn chăn ngồi ở trên giường, bốn phía đen như mực, im ắng, lúc này bên ngoài ếch còn chưa có tỉnh đâu! “Ai, thật là.” Mấy ngày hôm trước Tạ a sao cầm sách đến tìm hắn, nói là ba ngày sau là ngày tốt nhất tháng này, cát lợi, hắn không có cách nào chỉ có thể dựa vào Tạ a sao định ra ngày thành thân, nhưng hiện tại nghĩ đến. “Người có phải hay không cho rằng ta chờ không kịp, gấp không chờ nổi mà thành thân.” Hứa Thanh đem mặt vùi vào trong chăn, trong lòng lộn xộn, cũng không biết ngày mai có thể thấy hắn ở địa phương định trước hay không

Cả người lăn trên giường một lúc liền truyền ra tiếng gáy nho nhỏ. Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Trường Phong cũng đã ra ngoài, hắn cơ hồ là một đêm không ngủ, trời vừa sáng, đường cũng chưa có người nhưng hắn thật sự nằm không nổi nữa, liền đi đến chợ.

Hứa Thanh liền không được, sáng sớm đã bị tiếng đập cửa của Tạ a sao bừng tỉnh, tiếp theo liền lăn lộn hắn một hồi, cuối cùng còn lấy phấn ra muốn đánh phấn cho hắn làm hắn sợ tới mức cơn buồn ngủ lập tức chạy thật xa!

“Đây là gì?”

Tạ a sao buồn cười nhìn Hứa Thanh trốn đến rất xa.

“Đây chính là thứ tốt, năm đó ca nhi nhà ta xuất giá liền dùng phấn này” Tạ a sao có chút đáng khinh nói “Còn rất thơm đấy!”

Hứa Thanh cảm thấy tam quan chính mình đã chịu khiêu chiến xưa nay chưa từng có, cuối cùng hắn cũng không bôi cái phấn đó lên mặt, dù là đồng tính luyến ái cũng không thể trang điểm a.

Hứa Thanh hà hơi, nhìn nhìn sắc trời nói “Tạ a sao, chúng ta, có phải hay không đi quá sớm a?” Hôm nay cũng 5 giờ liền đi!

Tạ a sao mắt trợn trắng, “Lúc này đương nhiên là phải đến sớm, bằng không các ngươi người chưa cưới, người chưa gả, lỡ đâu bị người nhìn thấy, sẽ bị đàm tiếu!” Tạ a sao lại nhìn nhìn Hứa Thanh, cảm thấy như vậy rất tốt, không giống các ca nhi khác thích trang điểm này nọ.

Hứa Thanh nhìn thấy ánh mắt của Tạ a sao, khóe mắt hơi giựt giựt, cẩn thận dời mông, cách Tạ a sao xa một chút. “Ngồi xa như vậy làm gì? Ta cũng không ăn thịt ngươi!” Hứa Thanh trộm trợn mắt, dù không ăn hắn, nhưng mà so với ăn hắn còn khó chịu hơn! Xe lắc lư một lúc, Hứa Thanh liền có chút buồn ngủ, tối hôm qua hắn hơn nửa đêm mới ngủ, hôm nay lại dậy thật sớm, chậc, người ở cổ đại đúng là khổ hơn ở hiện đại nhiều!

Bạn đang đọc Trọng sinh thành ca nhi xấu xí đi làm ruộng của Tả Mộc Trà Trà Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BiNganBiNgan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.