Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2056 chữ

Lúc này đang lúc chính ngọ, từng nhà trong thôn đều có khói bếp bốc lên, như là những đám mây đang bay.

Hứa Thanh ăn trưa ở nhà Tạ a sao xong, thì mang hỉ phục về nhà.

Vừa đến cuối thôn là có thể nhìn thấy nhà của hắn, trong núi chỉ có một mình nhà hắn thôi a! Mở cổng ra liền nghe chuồng heo có tiếng “Hừ hừ” của heo con, “Đúng rồi, buổi chiều đi hái chút cỏ cho heo, nếu không heo sẽ gầy!”

Đem lễ phục đặt ở tủ quần áo, nhẹ nhàng sờ sờ, qua mấy ngày nữa là có thể mặc nó. Đóng lại cửa tủ, thay đổi quần áo chắp vá, đem quần áo thay ra giặt sạch, phơi ở trong sân, “Ngày càng lúc càng nóng, xem ra cày bừa vụ xuân sắp tới.”

Hứa Thanh đeo sọt trên lưng, tay cầm một con dao đi ra cổng, đến mảnh đất có cỏ cho heo, đã mấy ngày chưa đến đào đất, Hứa Thanh chạy nhanh đến đem đồ vật trên mặt đất dọn dẹp sạch sẽ lại một chút, như vậy lúc đào đất cũng dễ dàng hơn.

“Từng gia đến tán gẫu nào!”

Trong thôn, dưới một cây hòe lớn có mấy a sao trung niên đang ngồi tán gẫu, trong đó có một a sao mặc áo xám thấy đối diện có một vị a sao thì vội vàng tiếp đón.

“Haha, được, ta còn không phải đến tán gẫu với các ngươi đây sao!” Người bị gọi là Từng gia a sao ngẩng đầu cười ha hả đáp lời, nhớ tới hôm nay mình biết được một chuyện lớn, liền gấp gáp muốn kể cho mọi người nghe.

Từng a sao này chính là người hôm nay Hứa Thanh gặp ở hiệu thuốc!

Từng a ma ngồi xuống bên cạnh vị a sao áo xám kia, nhìn mấy người đối diện thuận miệng hỏi: “Đều ăn xong rồi sao?”

Vài vị a sao lễ phép gật đầu, trong lòng có chút không dễ chịu, Từng a ma này có hán tử làm nghề mộc, tay nghề tốt, trong thôn một khi có hỉ sự hay chuyện gì khác, đều tìm đến hắn, cuộc sống so với bọn họ thoải mái hơn nhiều, chính là Từng a ma này mồm mép rất lợi hại, nói gió chính là mưa!

A sao áo xám cùng Từng a ma không hổ là bạn tốt, luôn thích hỏi thăm nhưng chuyện như vậy, nâng cao bản thân, hỏi người khác để giải trí.

“Chậc chậc, cây trâm trên đầu ngươi chính là bạc?!” Tôn a ma ngồi bên cạnh là người đầu tiên liền nhìn thấy trên đầu Từng a ma mang trâm bạc, trong lòng có chút ghen tị, hán tử nhà mình chỉ có thể trồng hoa màu, cũng không có tay nghề gì, cuộc sống hàng ngày cũng có thể nói là ăn no, không giống nhà Từng a ma dư dả như vậy.

Từng a ma thấy mấy người còn lại cũng đều mắt mang cực kỳ hâm mộ nhìn mình, đắc ý vặn vẹo eo, cố ý dùng tay thật cẩn thận xoa xoa trâm bạc trên đầu.

“Còn không phải sao! Gần đây có nhiều người tìm đương gia nhà ta làm của hồi môn, cũng liền nhiều thêm chút tiền bạc, hôm nay thế nào cũng phải bảo ta đi mua chút đồ trang điểm cho mình!”

Các a sao ở đây đều nghẹn lại!

“Ta nói ta đều mấy chục tuổi, ca nhi cũng gả ra ngoài đã nhiều năm, còn trang điểm cái gì a, chính là đương gia nhà ta chính là không chịu! Nói ta còn trẻ, nên hảo hảo trang điểm một chút!”

Tôn a ma buộc chính mình thu hồi tầm mắt dính trên đầu Từng a ma, “Hôm qua không phải ngươi nói muốn đi chợ xem đại phu sao!” Có tiền thì sao, còn không phải luôn sinh bệnh!!

“Ai, đừng nói, các ngươi đoán hôm nay ở hiệu thuốc ta gặp được ai? Mau! Đoán xem xem!” Từng a ma hưng phấn đến mặt đều đỏ, cũng không quên nghịch cây trâm trên đầu, nhìn chằm chằm vài vị a sao trước mắt, hận bọn họ không thể đều vây quanh chính mình dùng sức hỏi!

Mà bị trâm bạc trên đầu Từng a ma làm ghen tị, vài vị a sao không còn hứng thú.

“Ai a?”

“Này đến hiệu thuốc có thể gặp được ai, còn không phải là đại phu sao!”

“Không đúng, còn có người bệnh lấy tiền đi xem bệnh a!” Tôn a ma cố ý đem mấy từ “Lấy tiền, xem bệnh, người bệnh” này nói âm dương quái khí chọc đến vài vị khác che miệng cười.

“Không phải! Đều không phải! Nghe cẩn thận đây! Ta hôm nay ở hiệu thuốc, gặp được Hứa gia “Xấu ca nhi kia!” Từng a ma hoàn toàn không có chú ý tới lời nói của Tôn a ma, lớn tiếng nói chính mình rốt cuộc là gặp ai!

Mọi người vừa nghe, sôi nổi nghị luận lên.

“Xấu ca nhi?!”

“Là đứa bé kia của Hứa gia?”

“Là hắn a, nói đến ta cũng đã nhiều năm không gặp qua hắn.”

“Chậc chậc, cũng quá đáng thương, a ma, a phụ đều qua đời, để lại một người cũng thật đáng thương.”

“Nhưng còn không phải là………”

“Khụ khụ, ta còn chưa nói xong đâu!” Từng a ma thấy mọi người đem hắn xem nhẹ, vội vàng khụ khụ vài tiếng, tìm về lực chú ý của người khác.

“Mặt của Xấu ca nhi, chậc chậc, trong thời gian này đã đỡ hơn nhiều, cũng chỉ còn có vài chấm nỏ!”

Nói rồi còn dùng tay so so “chấm chấm” lớn nhỏ, Từng a ma thường thường cùng hán tử nhà mình đi trên núi đốn gỗ, cho nên thường xuyên ngó thấy thân ảnh của Hứa Thanh, mà mặt vẫn là buổi sáng hôm nay mới thấy rõ ràng.

“Chính là rốt cuộc cũng tốt lên?”

Một vị a sao quan tâm hỏi, hài tử cũng thật đáng thương, là ca nhi, nếu là hán tử thì cũng không có chuyện lớn gì!

Từng a ma vỗ đùi, “Cũng không phải là nhanh tốt! Đại phu kê cho hắn mấy gói trung dược, qua mấy ngày liền không có việc gì nữa!”

“Vậy hai vợ chồng Hứa gia năm đó như thế nào không mang xấu ca nhi đi xem đại phu, như vậy không phải là nhanh tốt rồi sao!”

“Ngươi tới thôn chúng ta tương đối trễ nên không biết! Đứa nhỏ kia chính là chết sống đều không muốn ra cửa gặp người! Hơn nữa không phải có vài lang trung đều nói tìm không thấy bệnh căn? Cho nên liền không đi xem đại phu.” Năm đó chuyện này chính là truyền đi rất ồn ào.

Từng a ma đại khí vẫy vẫy tay, “Này cũng không tính là gì, các ngươi có biết xấu ca nhi năm nay đã có thể tới tuổi quan xứng rồi?!”

Tôn a ma trong lòng vừa động, xấu ca nhi trong nhà không có trưởng bối! Phòng ở, đồng ruộng! Như vậy không phải là ai cưới xấu ca nhi thì là của người đó sao!

“A, ta đột nhiên nhớ ra có việc chưa làm! Ta đi về trước, các ngươi cứ nói chuyện a!”

Tôn a ma vội vàng từ biệt đám người Từng a ma, hướng trong nhà chạy đến, phải nắm chặt thời gian!

Mặt khác vài vị a sao cũng nghĩ đến điểm này, sôi nổi cùng Từng a ma không rõ tình huống vội vàng cáo biệt!

“Hả! Như thế nào đều đi rồi a! Ta còn chưa nói xong đâu! Cũng không biết quan xứng với xấu ca nhi là dạng người gì!”

Lưu a sao mới vừa cơm nước xong, Tạ a thúc liền tới, đem lễ phục tân nhân của Lý Trường Phong giao cho Lưu a sao, thuận tiện đem ngày cưới nói rõ ràng, lúc này mới mượn xe lừa về Hạnh Phúc Thôn.

Bởi vì Lưu a sao đi đến nhà Lý Trường Phong báo hỉ, cho nên quần áo tân lang này cũng là hắn đưa đến cho Lý Trường Phong, ý nghĩa ý mừng trường miên!

“28 chính là ngày lành!” Lưu đồ tể chính là nghe vài vị trong thôn muốn làm hỉ sự đều chọn này đó!

“Không phải là ngày lành, như thế nào sẽ chọn! Ngươi cũng đừng nói lời thừa, coi chừng ta đánh ngươi!”

Lưu a sao đem đồ vật chuẩn bị tốt, đi Lý gia tìm Lý Trường Phong.

“ Có ai ở nhà không!”

Mở cửa cho Lưu a sao đúng là Lý Trường Phong, hắn sợ bỏ lỡ người mang lời nhắn của Hứa Thanh đến, cho nên ăn cơm xong cũng không đi cùng những người khác, mà ở nhà tính toán chờ một lát.

“Mau tiến vào, Lưu a sao, đây chính là……?” Lý Trường Phong nhìn đồ vật Lưu a sao mang theo, kích động dò hỏi, một đôi lễ phục tân nhân là cần thiết, bằng không liền mang ý nghĩa chia lìa! Không may mắn!

“Ngươi nhìn không phải biết rồi sao! Ngươi nhớ kỹ 28 tháng này liền thu thập nhanh mà thành thân đi! Đến lúc đó, ta cũng tới uống ly rượu mừng!”

Lưu a sao trong lòng cũng cao hứng, cùng Lý Trường Phong hàn huyên vài câu, mới hướng trong nhà đi về.

“Nhất định! Nhất định! Vất vả Lưu a sao! Đi thong thả a!”

Lý Trường Phong đem hỉ phục ôm về phòng mình, thử thử, vừa người! Thoải mái! Sau đó lại cẩn thận mà cởi ra, sợ mình không cẩn thận lại làm hư!

Hắn hiện tại quả thực cảm thấy mình như bay lên trời! Còn mấy ngày nữa là có thể thấy được Hứa Thanh, lần này gặp lại, bọn họ chính là phu phu!

Lý Trường Phong lại lần nữa mở ra ngăn tủ, cầm bảy lượng bạc Lý mẫu phân cho hắn, khóa lại cổng, vội vàng ra cửa.

Trần Khải đang ở trong nhà sửa chữa cái cuốc, cái cuốc này dùng thời gian dài, lúc đào đất luôn lỏng le, làm hắn cũng không dám dùng sức! Lúc này phải lập tức xuống ruộng trồng lương thực, cũng không thể bởi vì cái này mà chậm trễ!

Trần Hồng dọn một cái ghế gỗ, cầm rổ thêu ngồi cách Trần Khải không xa.

“Ca!”

“Làm gì?”

Trần Hồng cúi đầu, cầm khăn thêu trong tay, “Hỏi ngươi chuyện này!”

“Nói! Ca ngươi mấy năm nay ở quân doanh tuy rằng là chỉ làm chút tạp vụ, nhưng cũng là học được không ít kiến thức! Tới hỏi đi!”

“Không phải chuyện của ngươi.”

Trần Hồng cầm châm nhẹ nhàng thêu.

“Đến đến đến, hỏi đi hỏi đi!” Nguyên bản còn muốn khoe khoang khoe khoang, Trần Khải bị câu nói của đệ mình mà tiếc nuối vào lời nói đã tới bên miệng.

“Trường Phong ca muốn đi ở rễ, ngươi biết là chỗ nào không?” Trần Hồng tận lực làm ngữ khí bình tĩnh hỏi Trần Khải, Trần Khải dùng sức đem cái cuốc gõ vài cái trên mặt đất, làm tâm Trần Hồng cũng rung theo.

“Không biết, tiểu tử kia miệng ngậm rất chặt!” Như thế nào gõ nhiều như vậy vẫn còn có chút lỏng a!

Trần Hồng hơi hơi cắn môi đỏ, trong lòng một mảnh lộn xộn.

“Đừng nói hắn nữa, chờ tới ngày hỉ của hắn, hắn dù có muốn gạt thì ta cũng biết ca nhi nhà ai!”

Trần Hồng chua xót kéo kéo khóe miệng, chờ cho đến lúc này, đã quá muộn, quá muộn.

“Ngươi cũng nên chuẩn bị, Trương gia ca nhi cùng ngươi tuổi tác giống nhau, 28 tháng này đã thành thân rồi!” bộ dáng đệ ca nhi nhà mình, thêu thùa mọi thứ đều tốt, người cầu thân không ít, nhưng hắn không xem trọng.

“Như thế nào, ca ca sợ ta gả không được?!”

Bạn đang đọc Trọng sinh thành ca nhi xấu xí đi làm ruộng của Tả Mộc Trà Trà Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BiNganBiNgan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.